Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1402: Thánh thú 3



“ Thánh thú đại nhân, ta đã nghe theo ngài phân phó, đem tất cả mọi người triệu tập ở chỗ này để cho thánh thú đại nhân lựa chọn, phàm là người thánh thú đại nhân tuyển chọn, nhất định có thể đi tiếp nhận truyền thừa, không biết thánh thú đại nhân còn có chuyện gì phân phó?”

Tộc trưởng cung kính đầy mặt, chậm rãi nói.

Tiểu gia hỏa hoàn toàn hóa đá, khi nào thì mình phát ra mệnh lệnh như vậy? nó rõ ràng nói muốn trông thấy người tiếp nhận truyền thừa lần này, khi nào nói qua muốn lựa chọn lại lần nữa? Những nhân loại này rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?

Nghĩ đến đây, tiểu gia hỏa lại chỉ vào đám người kia, lần nữa quang quác kêu lên, ý tứ chính là muốn tộc trưởng đem đám người này xua đi.

Đáng tiếc, tộc trưởng lại lần nữa hiểu lầm ý tứ của nó, hơi hơi mỉm cười nói: “ Thánh thú đại nhân xin yên tâm, ta đã chuẩn bị tốt, hiện tại thánh thú đại nhân liền có thể lựa chọn, tiếp theo ta sẽ cho từng người tiến lên, chỉ cần là người thánh thú đại nhân lựa chọn lập tức sẽ tiếp nhận truyền thừa.”

Nói xong lời này, nàng xoay người nhìn đông đảo những thiên tài trẻ tuổi trên quảng trường, nhàn nhạt cười nói: “ Các ngươi ia muốn tới thử trước?”

Kia chính là truyền thừa nha, mọi người đều muốn hướng tới, nếu may mắn thành công đạt được truyền thừa, chỉ sợ là từ nay về sau chính là người thừa kế Đệ Nhất thành.

Hiện tại, nghe tộc trưởng nói, đông đảo đệ tử đều bắt đầu mong chờ, vẻ mặt hưng phấn xoa xoa tay.

“ Vân Ngạn sư huynh, không phải ngươi đối với truyền thừa rất có hứng thú sao? Không bằng ngươi dẫn đầu chúng ta tới thử trước?”

Đột nhiên, một tên đệ tử Ẩn Môn nhìn thấy Vân Ngạn không có bất luận cái động tác gì, không khỏi lên tiếng hỏi.

“ Cái này.......”

Vân Ngạn sửng sốt một chút.

Nói thật, nếu nói đối với truyền thừa không có một chút ham muốn chính là giả, hắn vì truyền thừa đã chuẩn bị nhiều năm như vậy, nhưng mà........

Hắn nhìn Cố Nhược Vân, có chút do dự.

Có Nhược Vân tựa hồ cảm nhận được suy nghĩ trong lòng hắn, con ngươi nhàn nhạt đảo qua dung nhan rối rắm của hắn: “ Muốn có truyền thừa đến tay, nếu ngươi thật sự có thực lực, đi thử một chút thì đã sao?”

Nghe vậy, Vân Ngạn nhẹ nhàng thở ra.

“ Một khi đã như vậy, ta đây tới thử trước một chút xem sao.”

Vừa dứt lời, hắn liền cất bước hướng tiểu gia hỏa đi qua.

Tiểu gia hỏa thoáng nhìn thấy Vân Ngạn đang hướng tới phía mình, đáy mắt hiện lên một tia mê mang, tựa hồ không biết hắn muốn tới đây làm cái gì, một đôi mắt to ngốc lăng nhìn Vân Ngạn.

“ Ha ha, thánh thú đại nhân, tốt xấu gì ta cũng là đệ tử Ẩn Môn, tục ngữ nói nước phù sa không chảy ruộng ngoài, ngươi liền tiếp nhận ta đi.”

Cho dù biết tiểu gia hỏa trước mắt này là thánh thú của Ẩn Môn, nhưng Vân Ngạn vẫn không tự chủ được đem nó coi như một tiểu thú bán manh, bởi vậy trong giọng nói mang theo vài phần nhẹ nhàng.

Tiếp theo sau đó, trên mặt hắn biểu lộ một tươi cười ôn nhu, bất quá tươi cười ôn nhu này rơi vào trong mắt tiểu gia hỏa lại biến thành vạn phần tà ác.

Trong phút chốc, lông mao cả người nó đều dựng thẳng lên, giống như một con mèo đang sợ hãi, cảnh giác nhìn chằm chằm Vân Ngạn đang đi tới.

“ Yên tâm đi, ta rất nhẹ nhàng.” Vân Ngạn cười ôn hòa, nâng tay lên định sờ lên đầu tiểu gia hỏa, lúc này tiểu gia hỏa giống như chim sợ cành cong, ầm ầm một tiếng, thân thể nho nhỏ kia bộc phát ra lực lượng cường đại, trực tiếp đem Vân Ngạn đánh bay ra ngoài.

Sau đó, toàn bộ quảng trường đều an tĩnh xuống dưới.

Vân Ngạn chớp đôi mắt, không thể tin được chính mình thất bại, quan trọng hơn là tiểu thú hắn còn chưa có đụng tới.

Tộc trưởng lắc lắc đầu, đáy mắt hiện lên một tia thất vọng, thánh thú này vốn dĩ tính tình không tốt, Vân Ngạn còn dám đùa giỡn nó như thế, nó không có giết hắn đã là nể mặt mũi Ẩn Môn.

Không nhịn được mục đích của bản thân, ánh mắt tộc trưởng dừng trên người Cố Nhược Vân, không biết lúc này đây nàng có thuận lợi chinh phục được thánh thú đại nhân không.

Kế tiếp, một ít đệ tử Ẩn Môn cũng sôi nổi lên sân, nhưng mà bọn họ vẫn giống như Vân Ngạn, còn cưa có tiếp cận thánh thú liền đã thất bại, tinh thần phấn chấn của tuổi trẻ lúc ban đầu được thay bằng khuôn mặt tràn đầy thất bại.

“ Kế tiếp còn có ai muốn thử xem?”

Tầm mắt tộc trưởng nhìn bốn phía xung quanh, nhàn nhạt nói.

“ Ta muốn thử một lần.” Thời điểm âm thanh của nàng chưa dứt, một tiếng nói ôn nhu chậm rãi vang lên.

Chợt trông thấy một thân vàng nhạt, nữ tử tươi cười ưu nhã xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Không thể không nói, xác thật Ôn Nhã này lớn lên rất đẹp, đặc biệt là một thân khí chất ưu nhã kia, trong nháy mắt liền hấp dẫn tất cả ánh mắt của các đệ tử Ẩn Môn, tất nhiều tầm mắt tập trung trên người nàng, đáy mắt chớp động một tia kinh diễm.

Mà đối với những ánh mắt đó, từ nhỏ Ôn Nhã đã gặp qua quá nhiều, hiện tại trên mặt không có bất cứ cảm xúc gì xuất hiện, ý cười bên môi vẫn nhu hòa như cũ.

“ Nàng là người phương nào?”

Tộc trưởng hơi hơi nhíu nhíu mày, thấp giọng dò hỏi.

Nghe được lời này, Thiên Nhân trưởng lão vội vàng giải thích: “ Bẩm báo tộc trưởng, vị nữ tử này lúc trước giành được vị trí thứ hai trong khảo hạch, đại tiểu thư Ôn gia tên Ôn Nhã, cũng chỉ là nhân vật đứng phía sau Cố nha đầu, dựa theo đạo lý, nàng cũng có tư cách tiến hành khảo nghiệm thánh thú đại nhân.”