Quảng trưởng dưới ánh hoàng hôn là một mảnh yên tĩnh.
Ánh mắt của mọi người đều dõi theo Vô Ngu trưởng lão, thu liễm hô hấp đều không chớp mắt lấy một cái.
Dưới ánh chiều tà bao phủ, sắc mặt Cố Nhược Vân vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì, giống như không cần lo lắng Vô Ngu trưởng lão sẽ chuẩn bệnh gây bất lợi cho nàng.
Giờ khắc này, Ôn Nhã nhìn chăm chú vào Cố Nhược Vân vẫn thản nhiên không một gợn sóng, trong lòng bất chợt xuất hiện một loại cảm giác bất an. Mà theo từng bước chân Vô Ngu trưởng lão tới gần, mảnh bất an kia cành ngày càng lớn.
Nàng muốn nói cái gì, lại như thế nào cũng không thể nói ra.
“ Đưa bàn tay của ngươi ra đây.”
Vô Ngu trưởng lão nhìn Ôn Nhã, cười đạm mạc nói.
Nghe được lời này, Ôn Nhã cắn cắn môi, cuối cùng vẫn là đem tay của mình đưa ra.
Vô Ngu trưởng lão đem ngón tay của mình để trên mạch đập của Ôn Nhã, đôi chân mày không tự chủ được nhíu lại.
“ Vô Ngu trưởng lão, như thế nào?” tộc trưởng nhìn Vô Ngu trưởng lão, nhàn nhạt dò hỏi.
Vô Ngu trưởng lão chuyển hướng tộc trưởng, lắc lắc đầu nói: “ Hồi bẩm tộc trưởng đại nhân, trong thân thể nha đầu này cũng không có bất luận tình trạng gì khác thường, nói cách khác nàng cũng không có trúng độc!”
Cũng không có trúng độc?
Bước chân Ôn Nhã lảo đảo vài cái, lui lại phía sau mấy bước, đạt mông ngã trên mặt đất.
Không có trúng độc? sao có thể? thời điểm Cố Nhược Vân hạ độc, xác thật chính mình đối với độc kia vẫn cảm nhận được, nhưng vì sao Vô Ngu trưởng lão lại nói mình không có bị trúng độc?
Chẳng lẽ.... y thuật của Cố Nhược Vân còn cao thâm hơn so với Vô Ngu trưởng lão?
Bởi vậy, Vô Ngu trưởng lão mới không thể tìm thấy tình trạng độc trong thân thể mình?
“ Không có trúng độc? Không có khả năng, tiểu thư nhà ta xác thật là bị hạ độc, căn bản không thể không trúng độc được, Vô Ngu trưởng lão, ngươi hãy kiểm tra lại lần nữa xem.” Hộ vệ Ôn gia lảo đảo lui về phía sau vài bước, khuôn mặt có chút tái nhợt nói.
Trong lòng hắn còn có một đường hy vọng cuối cùng, hy vọng rằng Vô Ngu trưởng lão chuẩn bệnh sai mới đưa đến kết quả hiện tại.
Nhưng mà.......
Hắn thật sự không hiểu biết Vô Ngu trưởng lão thân là một y sư cao ngạo, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào nghi ngờ năng lực của mình.
Hừ!
Nghĩ đến đây, tươi cười của Vô Ngu trưởng lão chậm rãi biến mất, vẫy vẫy ống tay áo lạnh giọng nói: “ Nếu nói như thế, có phải ngươi cho rằng bổn trưởng lão y thuật quá kém, đến độc cũng không điều tra ra?”
Hộ vệ Ôn gia cảm nhận được khí thế trên người lão giả tản mát ra ngoài, thân thể thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống mặt đất, hắn như thế nào cũng không rõ, vì sao Vô Ngu trưởng lão không thể tìm ra độc trên người tiểu thư?
Cùng lúc đó, Tử Ngọc cùng Sở La cũng bị kết quả này làm cho kinh ngạc, hai người đều có chút không dám tin quay đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, trong lòng tràn đầy khiếp sợ.
Khó trách ngay từ đầu chủ tử lại trấn định như thế, hóa ra nàng đã sớm biết Vô Ngu trưởng lão không thể điều tra ra Ôn Nhã trúng độc!
Đặc biệt là Sở La, hiện tại đối với Cố Nhược Vân bội phục tới sát đất.
Nhưng mà, trong ánh mắt của mọi người Cố Nhược Vân lại không có nói thêm cái gì, ngược lại một mình tiến đến chỗ thánh thú đáng phát tiết lửa giận.
“ Cố nha đầu, ngươi muốn làm cái gì?” Thiên Nhân trưởng lão nhíu nhíu mày, có chút không hiểu rõ nhìn Cố Nhược Vân.
Nghe vậy, Cố Nhược Vân nhìn Thiên Nhân trưởng lão một cách kỳ quái, nhún vai nói: “ Ẩn Môn các ngươi hôm nay gọi chúng ta tới đây, không phải muốn để chúng ta nếm thử khảo nghiệm của thánh thú hay sao? Hiện giờ chỉ còn lại một mình ta chưa có đi qua, một khi đã như vậy ta cũng nên làm, ta còn có việc gấp không có nhiều thời gian ở lại Ẩn Môn lãng phí, vẫn là kết thúc sớm một chút thì tốt hơn.”
Thiên Nhân trưởng lão sửng sốt, tựa hồ như thế nào cũng không nghĩ tới Cố Nhược Vân sẽ nói ra những lời như vậy.
Hắn nhíu nhíu mày, vừa định muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại vào lúc này nữ tử một thân thanh y kia đã chạy tới trước mặt thánh thú.
Hiển nhiên thánh thú rất là không vừa lòng Cố Nhược Vân tới gần nó, lải nhải dài dòng hướng về phía nàng nói cái gì đó, trong ánh mắt đều là những ngọn lửa phẫn nộ.