Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1483: Không tìm đường chết sẽ không chết 4



" Đuổi tận giết tuyệt?" Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười nói, " Nếu thực lực của ta không đủ cường đại, hôm nay chờ đợi chúng ta sẽ là cái gì? Sợ rằng chỉ là một con đường chết."

Sắc mặt nam tử đốm đen càng thêm khó coi.

Cố Nhược Vân không có nói sai, căn bản Đoạn Ất tính toán không buông tha bọn họ! Cho dù Đổng Phương có chịu thua, những người này cũng không thoát khỏi cái chết!

Nhưng làm bọn hắn không nghĩ tới chính là phế vật Cố Nhược Vân lại có thực lực mạnh mẽ hơn cả những thiên tài Thiên Nguyệt đế quốc.

" Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào? Ta dám cam đoan, chúng ta sẽ không lộ ra lời nào về ngươi! Ngươi muốn như thế nào mới có thể tin chúng ta?"

Nhìn dung nhan nam tử đốm đen gần như điên cuồng, Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói: " Ở trên đời này, ta chỉ có thể tín nhiệm một loại người, mà loại người này chính là người chết!"

" Ngươi....." nam tử đốm đen không nghĩ tới chính mình đã khẩn cầu như vậy, nữ nhân này vẫn không buông tha mình, hắn càng nghĩ càng giận, cũng tính toán không hạ thấp nữa, tức khắc kêu gào lên, " Cố Nhược Vân, ngươi bất quá chỉ dựa vào con linh thú kia mới tác oai tác quái như vậy thôi! Nếu không có nó, ngươi căn bản cũng không là cái gì, ta muốn bóp chết ngươi đơn giản giống như bóp chết một con kiến! ngươi đừng nghĩ ở chỗ này giết được chúng ta, quả thực rất buồn cười, ngươi đừng quên cường giả Thiên Nguyệt đế quốc ở gần đây, ta chỉ cần bắn tín hiệu sẽ có người đến cứu chúng ta! mà chờ sau khi ta rời khỏi đây cũng chính là ngày chết của ngươi!"

Nam tử đốm đen cho rằng sau khi mình nói ra mấy lời này, tất nhiên Cố Nhược Vân sẽ cảm thấy hoảng sợ, nhưng hắn sai rồi, giờ khắc này khuôn mặt của nữ tử vẫn một mảnh bình tĩnh như cũ, con ngươi thanh lãnh không hề dao động, phảng phất lời nói của nam tử đốm đen căn bản không uy hiếp được nàng.

" hừ! ngươi cho rằng ta thât sự cái gì cũng không nói sao? nếu không phải ngươi, chúng ta sẽ không thất bại ở vòng đào thải! Cho nên, chờ sau khi ta rời đi nơi này, ta sẽ đem chuyện ngươi có một con linh thú cường đại truyền ra ngoài, lúc đó tất nhiên ngươi sẽ bị vô số người đuổi giết để cướp nó!"

Thất phu vô tội, hoài bích có tội!

Hiện tại, Cố Nhược Vân mới bắt đầu tính toán sẽ không buông tha cho những người này.

" Ngươi giết Đoạn Ất, nhất định sẽ trả giá rất lớn!"

Đôi mắt của nam tử đốm đen đỏ bừng, oán độc nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân.

Đoạn Ất vừa chết, cũng liền xác định thất bại ở vòng đào thải, bởi vậy những người này đều đem trách nhiệm đổ hết lên đầu Cố Nhược Vân, cũng chưa từng nghĩ tới nếu không phải do Đoạn Ất khiêu khích trước, mà bọn họ lại tiếp tay cho cái ác, như thế nào lại không gặp hậu quả?

Thời điểm nam tử đốm đen lấy ra đạn tín hiệu muốn cầu cứu, một đạo kình phong oanh một tiếng đánh vào trên ngực hắn, thân thể hắn bỗng nhiên lui về phía sau mấy bước, hung hăng ngã trê cây cổ thụ, cổ thụ ầm ầm sụp đổ, đè lên thân thể hắn.

Đạn tín hiệu xẹt qua không trung, dừng lại trong tay nam tử.

Một thân áo dài hồng bào, diễm lệ mà không tục tằng, làn da nam nhân tinh tế giống như bạch ngọc, trong đôi mắt hoa đào hàm chưa ý cười câu người, hắn nhìn đạn tín hiệu trong tay, khóe môi lộ ra một tia cười lười biếng.

" Cầu cứu? cũng phải nhìn xem tin tức cầu cứu của các ngươi có được phát ra ngoài hay không?"

Tá Thượng Thần cong cong khóe môi, bàn tay hơi dùng lực một chút, danh tín hiệu trong tay hắn đã nát thành bột phấn.

Bên trong mỗi đội chỉ có một quả đạn tín hiệu, nếu đạn tín hiệu này bị hủy, liền chứng minh bọn họ không thể phát ra tín hiệu cầu cứu cho cường giả Thiên Nguyệt đế quốc!

" Tiểu Vân nhi."

Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Tá Thượng Thần chuyển hướng nhìn Cố Nhược Vân bên cạnh, mắt hoa đào nhướng lên, tưới cười như hoa: " Chuyện đổ máu này cứ giao cho ta xử trí, miễn làm ô uế tay ngươi, được không?"

Nói xong lời này, tầm mắt hắn chậm rãi chuyển qua, dừng trên mấy người rõ ràng đã chịu kinh hách.

" ngô," hắn nhẹ vỗ về cằm, âm thanh lười biếng mà tràn ngập mị hoặc, " Ta nói các ngươi đắc tội ai không tốt, vì sao lại muốn nhiều lần đắc tội Tiểu Vân nhi nhà ta? Cho nên, các ngươi nói, bổn hoàng tử nên trừng phạt các ngươi như thế nào?"

" Khụ khụ!"

Nam tử đốm đen thật vất vả đem cổ thụ đang đè trên người đẩy ra, thì nghe được lời nói của Tá Thượng Thần, hắn cố hết sức bò lên, mặt mày âm ngoan nói: " Tiểu tử thúi, ngươi cũng dám đánh lén ta! Ta muốn ngươi....."

Đẹp mặt!

Hai chữ cuối cùng này còn chưa có nói ra, liền thấy nam tử một thân quần áo hồng bào phía trước phất phất tay, tức khắc một cỗ lực lượng cường hãn trực tiếp vọt tới, hắn còn chưa kịp phản ứng thì thân thể lại lần nữa ngã văng ra ngoài.

" người có diện mạo xấu xí mà tâm địa cũng rất xấu xí, mà bổn hoàng tử không thích cùng người như vậy nói chuyện, huống chi bổn hoàng tử cũng không phải là đánh lén, mà là quang minh chính đại đánh ngươi!"

Phụt!

Nam tử đốm đen phun ra một ngụm máu tươi, vì vậy trên mặt cũng thêm vài phần dữ tợn.

" Các ngươi tâm địa ác độc như thế, người lại lấy ơn báo oán nhất định sẽ không được chết tử tế!"

Rất hiển nhiên, một câu này của nam tử đốm đen đã hoàn toàn chọc giận Tá Thượng Thần.

Ý cười trên mặt Tá Thượng Thần càng đậm, một đôi mắt hoa đào tràn ngập âm lãnh, bên môi chậm rãi nâng lên một độ cong: " Lấy ơn báo oán? ha ha, bổn hoàng tử chưa từng nghe qua bốn chữ này! Cũng không hiểu lấy ơn báo oán là gì! Bất quá, bổn hoàng tử lại rõ ràng nếu các ngươi không chết, Tiểu Vân nhi nhà ta sẽ có vô số phiền toái không đếm xuể, cho nên chỉ có thể ủy khuất các ngươi."

Không có bất luận dấu hiệu gì, Tá Thượng Thần nâng tay lên, trong phút chốc vô số chủy thủ từ ống tay áo hắn bay ra ngoài đam vào giữa yết hầu sau người kia, máu tươi nhiễm đỏ mặt đất, nhiễm hồng cả một vùng rừng rậm xanh biếc......

Đám người Đổng Phương hoàn toàn sửng người tại chỗ, ngốc lăng nhìn về phía Tá Thượng Thần, trong ánh mắt kia tràn đầy không dám tin.

Tựa hồ như thế nào cũng chưa từng nghĩ đến, Tá Thượng Thần lại có thực lực cường đại như vậy!

Mà bọn họ lại cho rằng hai người phế vật này, trong đó một người có linh thú cường đại, cũng là một luyện đan sư trân quý, một người khác lại có thể nháy mắt hạ gục nhiều Siêu Phàm trung kỳ như vậy! nhưng trước đó bọn họ lại đem hai người này coi như phế vật!

Theo như suy nghĩ, chính bọn họ không liên lụy hai người Cố Nhược Vân đã không tồi! Làm gì có chuyện hai người này sẽ vướng chân bọn họ?

Nghĩ vậy, trong mắt Đổng Phương lại lộ ra một mạt phức tạp: " Cố cô nương, Tá công tử, hai người các ngươi thật đúng là thâm tàng bất lộ, buồn cười chính là! Mặt khác......"

Hắn ngừng lại một chút, tầm mắt chuyển hướng nhìn Cố Nhược Vân, ánh mắt khẳng định nói: " Nếu ta không có đoán sai, ngươi không chỉ có một con linh thú cường đại, thậm chí thực lực của bản thân cũng rất cường đại!"

Nghe vậy, mọi người đều là hai mặt nhìn nhau.

Thực lực con linh thú kia trong tay Cố Nhược Vân đã làm cho bọn họ chấn kinh rồi, huống chi nàng lại là một luyện đan sư. Nhưng hôm nay, Đổng Phương nói thực lực bản thân nàng cũng rất cường đại, có khả năng này sao? Cô nương này mới bao nhiêu tuổi? sao có thể có được thành tựu to lớn như vậy?