Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1600: Cứu người (năm)



Edit: kaylee

"Vâng, gia gia."

Long Linh Nhi nở nụ cười, tươi cười kia xinh đẹp đáng yêu, vô cùng mê người.

"Lam Ca, Cố cô nương, Thiên Bắc công tử, các ngươi đi theo ta."

Thật hiển nhiên, lúc này tâm tình Long Linh Nhi vô cùng sảng khoái, ở lúc đi qua bên người Long Nham, còn đắc ý liếc mắt nhìn hắn một cái: "Ta đã nói rồi, bằng hữu của Lam Ca không phải là người xấu, ngươi cứ không tin, hiện tại tin chưa? Nếu bọn họ thật sự muốn hại Long tộc, vì sao phải cứu tộc trưởng?"

Sắc mặt Long Nham cứng lại rồi.

Hắn nhìn khuôn mặt đắc ý của Long Linh Nhi, lại nói không ra một chữ...

Dù sao, ở lúc trước, là hắn tự xưng Cố Nhược Vân chính là hung thủ mưu hại tộc trưởng, càng là dùng thái độ như vậy đối đãi, nhưng không nghĩ tới, kết quả là đối phương còn không ngại hiềm khích cứu tộc trưởng.

Nghĩ đến đây, trong lòng Long Nham tràn đầy phức tạp, không khỏi cúi đầu, trên mặt xuất hiện một chút xấu hổ.

...

Ở sau khi Long Linh Nhi an bày đám người Cố Nhược Vân xuống, nàng lập tức rời đi nơi này, vì vậy hiện giờ trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Tiểu Dạ... Ta..."

Cố Nhược Vân vừa quay đầu muốn nói chuyện với Thiên Bắc Dạ, đối phương lại trong giây lát chặn môi của nàng, tuy rằng giữa hai người bọn họ đã có quá nhiều thân mật, thân mình vẫn là không khỏi run lên, cả người như bị điện giật.

Khuôn mặt nam nhân rất là tuyệt mỹ, đôi con ngươi màu đỏ hàm chứa tình ý dịu dàng, bất kể là ai nhìn thấy ánh mắt như vậy đều sẽ bị hắn hòa tan...

Rồi sau đó, tay của nam nhân dần dần du đãng ở trên người Cố Nhược Vân.

Cố Nhược Vân hơi hơi nhắm mắt lại, tùy ý nam nhân để nàng trên tường, hơn nữa không ngừng khẽ vuốt ở trên thân thể của nàng.

"Vân Nhi, hiện giờ nơi này đã không có người, cho nên..."

Âm thanh của hắn mang theo khàn khàn, mắt đỏ dần dần tràn ngập tình - dục.

Nghe được tiếng nói khàn khàn của nam tử kia, Cố Nhược Vân hơi hơi mở đôi mắt, trên mặt lộ một chút tươi cười: "Tiểu Dạ, chàng còn nhớ thời điểm chúng ta rời đi Thiên Nguyệt đế quốc, gặp gỡ đám người Quận Vương đuổi giết, lúc đó chúng ta đã hạ tiền đặt cược, nếu ta giải quyết những người đó trước, chàng sẽ tùy ý ta chà đạp."

Thiên Bắc Dạ chớp mắt.

Không thể không nói, động tác này của hắn quả nhiên là rất mê hoặc, so với tươi cười của hắn càng làm cho người ta động tâm hơn.

Vì thế, Cố Nhược Vân không còn chần chờ, ‘phịch’ một tiếng đặt Thiên Bắc Dạ ở trên đất.

Mặt đất lạnh như băng cũng không dập tắt dục vọng như lửa trong lòng Thiên Bắc Dạ, trên mặt của hắn vẫn dương tươi cười, chớp mắt nhìn nữ tử áp mình trên mặt đất này.

Xoẹt!

Cố Nhược Vân xé mở y phục của Thiên Bắc Dạ ra, sau đó, nàng ngừng lại...

Trước kia đều là Thiên Bắc Dạ tương đối chủ động, lần này là lần đầu nàng đùa nghịch, cho nên, nàng không biết bước tiếp theo nên làm như thế nào.

"Không biết?" Thiên Bắc Dạ ý cười càng sâu, con ngươi cũng rất là vô tội mà mị hoặc, giống như đang dụ dỗ Cố Nhược Vân chà đạp hắn: "Ta có thể dạy nàng, lát sau nàng không cần thương tiếc ta, có thể hung hăng chà đạp ta."

Dáng vẻ này của hắn, giống như một tiểu thê tử nhậm quân chà đạp.

Theo trao đổi càng sâu, trong phòng, từng tiếng nỉ non.

Hôm sau.

Bình minh.

Cố Nhược Vân tỉnh lại ở trong lòng Thiên Bắc Dạ, xoa xoa thân mình có chút lên men của mình, mày nhẹ nhàng nhíu lại, lập tức đối mặt với đôi mắt tràn ngập ý cười bên cạnh kia.

"Tiểu Dạ, ta còn có việc muốn hỏi chàng."

Thiên Bắc Dạ giương khóe môi lên: "Chỉ cần là nàng hỏi, ta đều sẽ trả lời."

Cố Nhược Vân trầm mặc một lúc lâu: "Khi nào thì chàng khôi phục trí nhớ?"

Ở thời điểm nàng vừa nhặt được Thiên Bắc Dạ, nam nhân này mất đi rồi tất cả ký ức, bởi vậy, nàng vẫn không rõ đến cùng người này là ở khi nào thì khôi phục trí nhớ của mình.