Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1631: Nghiêm trị phản đồ (mười lăm)



Edit: kaylee

"Tiểu muội, đừng hồ nháo, nơi này là Hồng Liên Lĩnh, ở trước lúc đến ta đã nhắc muội, đừng hồ nháo ở trong Hồng Liên Lĩnh, nếu không, nói không chừng sẽ làm Hồng Liên Lĩnh chủ tức giận."

Bên cạnh Thiếu nữ, một nam tử mặc phục sức hộ vệ đang vẻ mặt bất đắc dĩ khuyên bảo.

"Nhưng mà, ca ca, ta chỉ là muốn mua tiểu gia hỏa đáng yêu kia, ngươi đi hỏi giúp ta một chút nàng bán hay không?" Thiếu nữ bĩu môi, một đôi mắt thường thường liếc về phía Manh Manh, đáy mắt tràn đầy vẻ yêu thích.

Tuy rằng thoạt nhìn tiểu gia hỏa này không hề có lực công kích, nhưng mà rất đáng yêu rất mềm mại, làm cho người ta nhịn không được muôn ôm ở trong tay hung hăng chà đạp một phen.

Ở dưới làm nũng bán manh của thiếu nữ, cuối cùng nam tử mặc phục sức hộ vệ kia vẫn là không thể ngăn cản được, đi tới phía mấy người Cố Nhược Vân.

"Vị cô nương này, các ngươi là đi ngang qua Hồng Liên Lĩnh, hay là đến tìm người?" Hộ vệ cười cười với Cố Nhược Vân, dò hỏi.

Cố Nhược Vân nhìn hắn một cái: "Tìm người."

"Không biết cô nương muốn tìm ai, có cần ta hỗ trợ?"

Trên mặt hộ vệ mang theo tươi cười khách sáo, giống như không nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của tiểu muội nhà mình ở sau người kia.

Thiếu nữ thấy hộ vệ vẫn không nói ra mục đích, lập tức dậm chân, bước nhanh lên phía trước, ánh mắt lại vẫn không cách nào dời khỏi người Manh Manh.

Manh Manh ngáp một cái, có chút ghét bỏ quay đầu, không muốn nhìn ánh mắt tràn ngập ham muốn chiếm hữu của thiếu nữ kia.

"Ca ca, huynh mau giúp ta mua nó, bao nhiêu tiền đều có thể, ta chính là muốn nó!"

Trên mặt hộ vệ xuất hiện một chút xấu hổ, hắn nhìn Cố Nhược Vân, nói: "Cô nương, Linh Thú này của ngươi có bán hay không?"

"Không bán."

Hai chữ, đơn giản mà rõ ràng.

Cố Nhược Vân nói xong lời này, không để ý đôi huynh muội này nưa, đi về phía trước.

Thiếu nữ lập tức sốt ruột lên, tức giận liều mạng dậm chân ở sau lưng: "Này, nơi này là Hồng Liên Lĩnh, ca ca ta là người của Hồng Liên Lĩnh, ngươi cự tuyệt như vậy có phải rất không lễ phép hay không? Tin ca ta lập tức bắt bọn ngươi lại hay không?"

"Tuyết nhi!"

Hộ vệ biến sắc, lớn tiếng quát: "Ta nói bao nhiêu lần rồi, đừng xằng bậy ở Hồng Liên Lĩnh!"

"Mặc kệ, ta chính là muốn con Linh Thú kia, ca, huynh đoạt nó đến cho ta!"

Sau khi bị hộ vệ quát lớn một tiếng, thiếu nữ đỏ hốc mắt, ủy khuất mà đáng thương.

Hộ vệ thở dài, sắc mặt càng bất đắc dĩ.

Từ nhỏ huynh muội họ không cha không nương, sống nương tựa lẫn nhau, hiện giờ rốt cục hắn thành công tiến vào Hồng Liên Lĩnh, cho nên, cũng muốn đón muội muội đến, từ đây trải qua cuộc sống an tâm.

Ai biết từ nhỏ muội muội bị hắn làm hư, vô pháp vô thiên, vậy mà muốn cướp Linh Thú ở trong Hồng Liên Lĩnh!

Nhưng mình, còn cố tình không thể làm gì nàng!

"Vị cô nương này, muội muội ta cũng là thật thích Linh Thú trên tay ngươi, ngươi hãy nhịn đau bỏ thứ yêu thích, bán cho ta được không, chỉ cần ngươi nguyện ý nhường, ta nguyện ý tiêu một ngàn lượng Kim tệ mua."

Một ngàn lượng Kim tệ, đều có thể mua một con Tật Phong Lang, cho nên, hắn cho rằng, mình đều đã xuất ra một ngàn lượng Kim tệ, nữ tử này hẳn là sẽ không lại cự tuyệt hắn.

Bước chân của Cố Nhược Vân hơi dừng một chút, khóe môi nâng lên một chút nhạo báng, nàng giữ chặt tay của Thiên Bắc Dạ, mới đè ép lửa giận trong ngực Thiên Bắc Dạ xuống.

"Tiểu Dạ, không cần phải để ý bọn họ, chúng ta đi."

Một ngàn lượng?

Thực mệt những người này dám mở miệng?

Một ngàn lượng có thể mua Manh Manh cảnh giới Chí Tôn?

Phỏng chừng ngay cả Linh Thú cấp bậc Võ Vương đều mua không nổi...