Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1669: Nơi tuyết hoang (một)



Edit: kaylee

Vẻ mặt Cố Sanh Tiêu bất đắc dĩ.

Cũng may Đông Phương Ngọc không lại nói thêm cái gì, ý vị thâm trường cười cười với Cố Sanh Tiêu, lập tức xoay người rời đi nơi này.

Nhìn theo Đông Phương Ngọc rời đi, Cố Sanh Tiêu nhẹ nhàng thở ra, trên mặt mang theo một nụ cười khổ.

"Chờ sau khi tiểu muội trở về, ta cũng quả thật cần đi tìm bạn lữ của cuộc đời ta, để tránh vẫn luôn bị nương lải nhải..."

Sau khi lầm bầm lầu bầu, hắn không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục khoanh chân mà ngồi, bắt đầu tu luyện.

Ngày hôm sau.

Cố Nhược Vân vừa ra khỏi phòng, đã trông thấy Ôn Nguyệt đứng chờ ở ngoài cửa phòng, nàng sửng sốt một chút, đi lên phía trước, nhíu mày, hỏi: "Người ngươi chờ hẳn không phải là ta, mà là huynh trưởng của ta."

Ôn Nguyệt hơi hơi mím khóe môi, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Nhược Vân, hỏi: "Ta có thể cùng các ngươi đi cứu người hay không?"

"Cho ta một lý do."

"Bởi vì ta muốn trợ giúp Cố đại ca," Ôn Nguyệt hơi hơi rũ mi mắt xuống, nói: "Người ngươi đi cứu kia, hẳn là rất quan trọng đối với Cố đại ca, cho nên, ta cũng muốn đi cứu hắn..."

"Ừ, bọn họ là huynh đệ tốt trải qua sinh tử."

Trước kia Tá Thượng Thần từng nhắc đến với nàng, hắn và Cố Sanh Tiêu là sinh tử chi giao, loại quan hệ này là người bình thường không cách nào chen vào, chỉ có trải qua sinh tử, mới có thể trở thành sinh tử chi giao chân chính!

Cố Sanh Tiêu là một trực nam, cũng không yêu Tá Thượng Thần, nhưng mà, ở bên trong cảm nhận của hắn, Tá Thượng Thần vẫn là bằng hữu tốt rất quan trọng đối với hắn!

"Ta có thể đi sao?"

Ôn Nguyệt chớp mắt, dùng ánh mắt chờ mong kia nhìn chăm chú vào Cố Nhược Vân.

Cố Nhược Vân lắc lắc đầu: "Ngươi xác định, lấy thực lực của ngươi đi nơi tuyết hoang sẽ không trở thành trói buộc?"

Nghe nói như thế, tâm Ôn Nguyệt chợt co rút một chút, trên mặt của nàng mang theo chua sót.

Nàng biết, thực lực của mình quá kém, nếu không, cũng sẽ không thể không cách nào trợ giúp hắn...

"Nếu như ngươi muốn trợ giúp hắn, mấu chốt nhất chính là tăng lên thực lực của mình, chỉ khi có thực lực mới có thể giúp hắn."

Tầm mắt của Cố Nhược Vân dừng ở phía trên khuôn mặt của Ôn Nguyệt.

Nói thật, đối với Ôn Nguyệt, trong lòng nàng nhưng là thật có cảm tình, nguyên nhân, chính là bởi vì Ôn Nguyệt hai lần giúp Cố Sanh Tiêu, càng là cuối cùng vì mệnh của Cố Sanh Tiêu lựa chọn gả cho nam nhân không thương.

Càng quan trọng hơn là, sau khi nàng giúp Cố Sanh Tiêu, cũng không cầu hồi báo.

Phải yêu như thế nào, mới có thể làm cho một nữ nhân cam tâm tình nguyện vì một người nam nhân buông tha hạnh phúc cả đời?

"Ta hiểu được."

Ôn Nguyệt nắm chặt nắm tay, ánh mắt cũng tràn đầy kiên định: "Cảm ơn ngươi, ta biết ta nên làm như thế nào, ta chỉ có tăng lên thực lực, mới có thể ở bên người của hắn giúp hắn."

Nói xong lời này, Ôn Nguyệt cảm kích cười cười với Cố Nhược Vân, rồi xoay người rời đi hậu viện.

Nhìn bóng dáng Ôn Nguyệt rời đi, Cố Nhược Vân nói với nam nhân đứng ở bên mình: "Người này nhưng là thật biết trêu chọc hoa đào, đầu tiên là Tá Thượng Thần, hiện giờ lại là Ôn Nguyệt, càng quan trọng hơn là, bọn họ trợ giúp hắn, đều không cầu hồi báo."

Thiên Bắc Dạ nhíu mày, ôm Cố Nhược Vân vào trong lòng.

"Nàng cũng giống vậy."

Chẳng lẽ nữ nhân này không biết hoa đào bên người mình có bao nhiêu?

"Tiểu Dạ, thời gian không còn sớm rồi, ta đi cáo biệt với phụ mẫu rồi lập tức rời đi nơi này."

Cố Nhược Vân ngáp một cái, rồi đi đến phương hướng đại sảnh.

Nhưng mà, nàng còn chưa đi đến đại sảnh, đã gặp được phu thê Hồng Liên Lĩnh chủ nghênh diện tiến đến.

"Vân Nhi," Đông Phương Ngọc trông thấy Cố Nhược Vân xuất hiện ở trước mặt, vội vàng đi lên phía trước: "Con phải đi?"