Cố Nhược Vân rũ mi mắt xuống, trong mắt tràn đầy tự trách, nếu không phải nàng để yêu nghiệt tới tìm Vu Yêu hoa, hắn cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm như vậy.
Đột nhiên, Tá Thượng Thần giống như là nhớ tới cái gì, lôi kéo Cố Nhược Vân nhanh chóng chạy như điên ra ngoài sơn động, thật giống như ở trong sơn động kia có dã thú hung mãnh nào đó...
Ầm!
Ngay tại trong phút chốc bọn họ tới cửa vào sơn động, toàn bộ cửa động đều sụp đổ, ngăn cản đường đi của bọn họ.
Tá Thượng Thần rống giận một tiếng, giống như nổi điên trên nắm tay hội tụ linh khí, một đấm nện lên vách tường! Mồ hôi của hắn chảy xuôi đầy người, dung hợp cùng máu loãng, làm cho bộ xiêm y màu hồng đào dính sát thân thể hắn.
"Tá Thượng Thần!"
Cố Nhược Vân sửng sốt một chút, vội vàng ôm lấy thân thể Tá Thượng Thần: "Ngươi đừng xúc động, chỉ là sơn động sụp đổ mà thôi, để cho ta tới thử xem, nói không chừng ta có thể phá vỡ những nham thạch ngăn cản đường đi của chúng ta."
Tá Thượng Thần lắc lắc đầu, nắm giữ chặt tay của Cố Nhược Vân, hắn muốn nói cái gì đó, nhưng ở sau khi thoáng nhìn qua nam nhân đi theo phía sau Cố Nhược Vân, thân mình mạnh mẽ run run một chút.
"Không cần lo lắng, có ta ở đây, không có bất cứ chuyện gì."
Cố Nhược Vân nắm ngược lại tay của Tá Thượng Thần, phía trên khuôn mặt thanh lệ dương lên một nụ cười, ánh mắt tự tin mà kiên định.
"Ta đã nói, ta sẽ dẫn ngươi đi, thì ta nhất định sẽ mang ngươi rời đi nơi này!"
Ánh mắt Tá Thượng Thần càng sốt ruột, hắn muốn nói cái gì đso, nhưng ngay cả một chữ đều nói không nên lời, chỉ có thể không ngừng nháy mắt với Cố Nhược Vân, hi vọng nàng có thể hiểu rõ ý tứ của mình.
Nhưng mà, loại thời điểm này, nàng lại muốn giả vờ cái gì cũng không biết đi về phía nham thạch, lực lượng cường đại hội tụ đến phía trên nắm tay của nàng, ‘ầm’ một tiếng đánh về phía nham thạch.
Phanh!
Toàn bộ sơn động đều run run một chút ở dưới nắm tay của nàng, nham thạch càng là nứt ra một cái khe hở, nhưng cho dù chỉ như thế, cũng mang đến cho mọi người hi vọng mãnh liệt...
"Vân Nhi," Nam nhân chậm rãi đi đến trước mặt Cố Nhược Vân, khóe môi mỉm cười nhìn về phía nàng: "Những nham thạch đó, là đến từ thượng cổ, trình độ cứng rắn này không người có thể đánh vỡ, chúng ta vẫn là nghĩ biện pháp khác đi."
Ánh mắt của hắn chuyển động vài cái, đột nhiên, nở nụ cười.
"Đúng rồi, nàng có thể lấy ra Thượng Cổ Thần Tháp! Nếu dùng Thượng Cổ Thần Tháp, nói không chừng có thể phá vỡ những nham thạch đó."
Thượng Cổ Thần Tháp?
Cố Nhược Vân cười lạnh một tiếng, đuôi hồ ly rốt cục giấu không được sao? Thượng Cổ Thần Tháp này mới là nguyên nhân căn bản nhất người này giả mạo Thiên Bắc Dạ.
Nghĩ vậy, nàng lắc lắc đầu, nói: "Thượng Cổ Thần Tháp ta tạm thời lấy không ra."
"Vì sao?" Nam nhân nhíu mày, dò hỏi.
"Bởi vì nếu muốn lấy ra Thượng Cổ Thần Tháp, cần ta và Tử Tà phối hợp, hiện giờ Tử Tà đang ở bên trong ngủ say, ta không cách nào tự lấy ra Thượng Cổ Thần Tháp, cho nên, chúng ta cần ở chỗ này chờ Tử Tà thức tỉnh."
Câu nói này đương nhiên là giả!
Nếu nàng muốn vận dụng Thượng Cổ Thần Tháp, tùy thời đều có thể triệu hồi ra, chỉ là... Nàng không muốn lấy ra ở trước mặt nam nhân này mà thôi.
Sắc mặt nam nhân từng chút âm trầm xuống, nhưng mà rất nhanh đã khôi phục dịu dàng như trước, ánh mắt nhợt nhạt nhìn Cố Nhược Vân.
"Cửu Hoàng thì sao? Nếu nàng lấy ra Cửu Hoàng, nói không chừng cũng có thể phá vỡ những nham thạch đó."
Cố Nhược Vân kinh ngạc nhìn nam nhân: "Tiểu Dạ, hôm nay chàng là như thế nào? Vì sao bức thiết hi vọng ta có thể lấy ra Thượng Cổ Thần Tháp và Cửu Hoàng như thế? Hơn nữa, lấy lực lượng của chàng, phá vỡ nham thạch cũng không thành vấn đề gì đi?"