Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1696: Ba năm (hai mốt)



Edit: kaylee

"Thiếu gia."

Hộ vệ đứng ở phía sau Lý Anh hình như nhớ ra thân phận của Cố Nhược Vân, có chút sốt ruột nói: "Chúng ta vẫn là thôi đi..."

"Thôi đi? Làm sao có thể thôi đi? Ngươi xem đối phương là nữ nhân và tiểu hài tử nên không đành lòng à, loại người không quả quyết ngươi này sao xứng làm hộ vệ Lâm gia chúng ta?"

"Không phải, thiếu gia, là Cố Nhược Vân này..."

"Câm miệng cho ta!"

Lý Anh hét lớn một tiếng, chặt đứt lời hộ vệ nói, sau đó chuyển ánh mắt về phía Cố Nhược Vân, lạnh lùng nói: "Hai người các ngươi gây trở ngại chuyện của ta, ta tất nhiên phải giáo huấn các ngươi thật tốt."

Dứt lời, trên tay hắn bao vây lấy một tầng linh lực, vọt qua phía Cố Nhược Vân.

Ầm!

Nắm tay của hắn chợt dừng ở trên người Cố Nhược Vân, lập tức, một luồng lực lượng từ trên thân thể của nàng bắn ngược ra, làm cho thân mình Lý Anh bị đánh bay ra ngoài, máu tươi chảy xuôi ra từ trên cánh tay, nhiễm đỏ cả cánh tay.

Lý Anh ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn Cố Nhược Vân vẻ mặt vân thanh phong đạm, trong mắt tràn đầy mê mang.

Rõ ràng mình đã dùng hết toàn bộ lực lượng, cũng không thể thương nàng một chút nào, càng là làm mình bị thương ngược lại...

Vì sao lại như vậy?

"Thiếu gia!"

Hộ vệ vừa rồi bị đánh gãy lời nói vội vàng chạy đến bên người Lý Anh, ấp a ấp úng nói ra: "Cố Nhược Vân này ta nhận thức, phải nói, toàn bộ Đông Nhạc đại lục không ai không biết nàng, nàng chính là nữ tử thành công luyện chế ra đan dược ở trên đại hội Dược Tông vài năm trước, ngay cả đại tiểu thư Phong Cốc Đệ Nhất thành nàng cũng chưa để vào mắt, hơn nữa, nàng còn là nữ nhi của Hồng Liên Lĩnh chủ, đồ đệ của Y Thánh Bạch Trung Thiên..."

Ầm!

Giống như sét đánh giữa trời quang, Lý Anh lập tức trợn tròn mắt tại chỗ.

Cố Nhược Vân!

Hắn nhớ ra!

Hắn đã nói lúc trước vì sao tên này quen tai như thế, vậy mà là nàng? Nghe nói Cố Nhược Vân đã đi Đệ Nhất thành, vì sao nàng lại ở chỗ này? Càng làm cho bản thân gặp...

Nghĩ đến lời hắn nói vừa rồi, một cơn khủng hoảng từ tâm mà đến, hắn tức giận một quyền đánh vào trên người hộ vệ, giận dữ hét: "Vì sao ngươi không nói sớm?"

Hộ vệ rất là ủy khuất: "Thiếu gia, là người không để ta nói."

Mục tiêu của thiếu gia nhà hắn là tiến vào Đệ Nhất thành, tin tức quan tâm cũng đều có liên quan đến Đệ Nhất thành! Cho dù lúc trước nghe nói qua tên Cố Nhược Vân, lại rất nhanh đã quên, nên mới vừa rồi hắn không có nhớ ra Cố Nhược Vân.

Hồng Liên Lĩnh?

Thôi Dung sửng sốt một chút, nhìn khuôn mặt thanh lệ của Cố Nhược Vân.

Nếu nhớ không lầm, ba năm trước, cô nương này là làm cho Tước Nhi đi Hồng Liên Lĩnh Đệ Nhất thành tìm nàng! Hiện giờ sau khi nhìn thấy phản ứng của Lý Anh, chẳng lẽ, nàng quả thật là người Đệ Nhất thành?

Nghĩ vậy, trong lòng Thôi Dung vui vẻ, lần này Tước Nhi nhà bọn họ quả thật là gặp quý nhân.

"Cố cô nương."

Lý Anh bị dọa choáng váng, thật lâu sau mới hồi phục tinh thần lại, hắn vội vàng đứng lên từ đi trên đất, ‘bịch’ một tiếng quỳ gối trước mặt Cố Nhược Vân: "Ta thật sự không biết là ngươi, cầu ngươi đại nhân có đại lượng, tha thứ ta lúc này đây, lần sau ta cũng không dám nữa."

Xong rồi xong rồi, lần này hắn đá trúng thiết bản.

Nhưng làm sao hắn biết vì sao Cố Nhược Vân sẽ tới nơi này, càng là coi trọng tiểu nha đầu Tước Nhi?

"Lập tức cút!" Giọng nói của Cố Nhược Vân thanh lãnh trước sau như một: "Đừng lại xuất hiện ở trước mặt ta."

"Vâng."

Vừa nghe lời này, Lý Anh giống như được đại xá, vội vàng dẫn theo hộ vệ Lý gia chạy ra ngoài, sợ chậm một bước Cố Nhược Vân đổi ý, hắn sẽ lại không cách nào rời đi...

Cố Nhược Vân chậm rãi đi tới bên giường Thôi Dung: "Uyển Bạch, con tránh ra, ta xem chứng bệnh của mẫu thân con một chút."