Ngay tại sau khi vừa dứt lời, một âm thanh thanh lãnh đột nhiên vang lên, rơi vào trong tai của nàng ta.
"Ngươi nói ai sắp sống không nổi nữa?"
Âm thanh của nữ tử thanh lãnh lạnh nhạt trước sau như một, không chút dao động, nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, thanh y nữ tử lẳng lặng đứng ở bên trong ánh mặt trời, trong tay nàng nắm một tiểu nam hài phấn điêu ngọc trác, tiểu nam hài này ước chừng hai tuổi, trong lòng ôm một con thú nhỏ như quả cầu lông, ánh mắt tò mò chuyển động chung quanh.
Mặc dù đứa nhỏ này còn nhỏ tuổi, vẫn là có thể nhìn ra dáng vẻ của Thiên Bắc Dạ từ trên khuôn mặt của hắn, nhất là mái tóc bạch kim dài kia, quả thực chính là điểm đặc trưng của Thiên Bắc Dạ.
"Vân Nhi?"
Hồng Liên Lĩnh chủ sửng sốt một chút, sau đó, hắn như nổi điên vọt qua phía Cố Nhược Vân, hung hăng ôm nàng vào trong lòng, giờ khắc này, thân thể hắn đều đang run run.
"Con đã trở lại, con rốt cục đã trở lại!"
Ba năm!
Nàng rời đi Hồng Liên Lĩnh đã ba năm!
Trời biết, trong ba năm này bọn họ vượt qua như thế nào!
Bọn họ không có lúc nào là không nhớ thương an nguy của nàng! Càng là ở trong ba năm chưa từng có ngủ một ngày yên ổn! Cho nên, ở thời điểm nhìn thấy Cố Nhược Vân, Hồng Liên Lĩnh chủ mới có thể điên cuồng như thế, bởi vì trong ba năm này bọn họ đè nén quá lâu!
Hơn nữa, từ sau khi Cố Nhược Vân rời khỏi, trong Hồng Liên Lĩnh đã không còn có tiếng nói tiếng cười...
Đông Phương Ngọc vụng trộm lau lau nước mắt ở khóe mắt, ánh mắt dịu dàng nhìn đôi phụ nữ (cha và con gái) phía trước, không tiếng động nở nụ cười.
Cho dù Cố Sanh Tiêu không nói gì, cũng không có biểu cảm gì, nhưng mà, trong mặt mày lãnh khốc của hắn vẫn là hiển lộ ra một loại tình cảm kích động, ánh mắt như chớp như không nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân, đều không có bỏ được dời đi một chút nào.
"Ngoại công, người làm đau mẫu thân."
Ngay tại lúc Hồng Liên Lĩnh chủ ôm chặt thân thể của Cố Nhược Vân, một âm thanh non nớt mà mềm mại vang lên từ bên cạnh.
Lúc này, hắn mới chú ý tới tiểu oa nhi đứng ở bên chân Cố Nhược Vân...
"Con vừa gọi ta là gì?" Hồng Liên Lĩnh chủ sửng sốt một chút, ngơ ngác hỏi.
Tiểu Tầm Nhi bất mãn mím miệng nhỏ nhắn: "Người vừa ôm chặt như vậy, mẫu thân sẽ không thoải mái, nếu người làm đau mẫu thân của Tầm Nhi, về sau Tầm Nhi sẽ không kêu người là ngoại công nữa."
Lần này Hồng Liên Lĩnh chủ nghe được rất là rõ ràng, hắn ngây ngốc sững sờ một lát, rồi nâng tay kéo tiểu oa nhi này vào trong lòng mình, âm thanh đều lộ ra kích động: "Vân Nhi, đây là hài tử của con? Hắn là ngoại tôn của ta?"
Cố Nhược Vân gật gật đầu, dương môi cười yếu ớt nói: "Hắn tên Thiên Bắc Tầm."
Ba chữ Thiên Bắc Tầm này rơi vào bên trong đám người, đồng thời cũng rơi vào trong tai Mộ Dung Thiến.
Vốn thời điểm thấy Tiểu Tầm Nhi, trong lòng nàng ta còn có suy đoán, hiện giờ nghe được lời Cố Nhược Vân nói, đáy mắt tức giận như ngọn lửa dâng lên, hừ lạnh một tiếng: "Cố Nhược Vân, rốt cục ngươi có lá gan đi ra? Ta nói cho ngươi biết, hiện tại ta là nữ nhân của Thiên Bắc Dạ, mẫu tử các ngươi đã bị hắn bỏ! Chỉ có ta, mới có tư cách có được sự sủng ái của hắn, ngươi chỉ là một hạ đường phụ mà thôi!"
"Vân Nhi."
Trái tim Hồng Liên Lĩnh chủ căng thẳng, hắn sợ Cố Nhược Vân sẽ tin lời Mộ Dung Thiến nói, vội vàng muốn khuyên bảo nàng vài câu.
Ai biết, nữ tử chỉ là quay đầu nhàn nhạt nhìn Mộ Dung Thiến, vân thanh phong đạm nói một chữ: "À."
À?
Mộ Dung Thiến trừng lớn mắt, nữ nhân này không phải là rất yêu Thiên Bắc Dạ sao, vì sao sau khi nghe nói như thế còn có thể thờ ơ? Hay là nói nàng chịu không nổi kích thích này nên đã choáng váng?