Sự vui mừng điên cuồng dâng lên trong lòng, cảm xúc của Cố Nhược Vân chợt kích động: "Các ngươi ở nơi nào, hiện tại ta đi tìm các ngươi."
Trong linh hồn, trầm mặc xuống.
Thật lâu sau, âm thanh tà mị của nam nhân lại vang lên: "Nha đầu, Thiên Bắc Dạ hắn tạm thời không cách nào gặp ngươi, nhưng mà ta cam đoan với ngươi, hắn không có nguy hiểm gì, hiện tại chúng ta ở một nơi ngươi tìm không thấy, qua một đoạn thời gian, chúng ta tự nhiên sẽ đi tìm ngươi."
Cố Nhược Vân sợ run một chút, cau chặt mày: "Tử Tà, đến cùng các ngươi ở nơi nào, vì sao ta không thể đi qua?"
Trong khoảng thời gian này, vì tìm kiếm Thiên Bắc Dạ, nàng đã đi nửa đại lục, lại vẫn như cũ không tìm được tung tích của Thiên Bắc Dạ, hiện giờ Tử Tà càng là nói cho nàng biết, Thiên Bắc Dạ ở một nơi nàng đến không được.
Toàn bộ đại lục chỉ lớn như thế, lại có chỗ nào là nàng đến không được?
"Nha đầu, hiện tại thời gian của các ngươi không còn nhiều lắm," Tử Tà than một tiếng, nói: "Ngươi còn có việc khác phải làm, việc của ngươi chính là nỗ lực tu luyện, tranh thủ đột phá lớn hơn nữa! Trong trận chiến lúc trước Thương Minh và Thiên Bắc Dạ bị thương không nhẹ, cho nên, hiện tại hắn phỏng chừng đang dưỡng thương, ngươi cần thừa dịp ở trong thời gian hắn dưỡng thương nhanh chóng tu luyện, để tránh đến lúc đó lại không cách nào đối chiến với hắn!"
Cố Nhược Vân biết Tử Tà nói là sự thật, tuy rằng hiện tại nàng đã đột phá Cửu Chuyển, nhưng mà khoảng cách Thương Minh vẫn là kém một chút...
"Nha đầu, phía sau Thiên Bắc Dạ có ta ở đây, ngươi không cần có lo lắng gì, cho dù ta dùng cả tánh mạng, cũng sẽ không để cho hắn lại bị thương hại, nhiệm vụ hiện tại của ngươi chính là tiếp tục tu luyện vì nghênh đón chiến đấu cuối cùng, nhưng đã hiểu rõ?"
Cố Nhược Vân hít vào một hơi thật sâu, khẽ gật đầu: "Tử Tà, tiểu Dạ giao cho ngươi, ta hi vọng hai người các ngươi đều bình an xuất hiện ở trước mặt của ta, bất kể là tiểu Dạ, hay là ngươi, đều là người quan trọng đối với ta, các ngươi bị thương hại ta đều sẽ lo lắng."
Một người là tình cảm chân thành của nàng, một người, là đồng bọn có thể làm cho nàng gần nhau cả đời, hai người kia ai nàng cũng không hy vọng bị thương, huống chi, cả đời này của nàng, thua thiệt Tử Tà quá nhiều...
"Nha đầu, chúng ta rất nhanh sẽ về đến."
Sau khi dứt lời, âm thanh của Tử Tà lập tức chặt đứt, toàn bộ thế giới đều khôi phục bình tĩnh.
Lúc này, phía trên một tòa hải đảo, nam tử tóc bạc ngồi xếp bằng dưới đất, đôi mắt khép chặt, trên khuôn mặt tuyệt mỹ có vẻ vô cùng tái nhợt, mặt mày có đau đớn thật sâu.
"Ngươi thật sự không hy vọng nàng tới sao?"
Tử bào nam nhân nhìn nam tử tóc bạc ngồi dưới đất, nhàn nhạt hỏi.
Nam tử tóc bạc hơi hơi mở đôi mắt, bộ trường bào màu đỏ bay bay ở trong gió biển, tươi cười của hắn rất đẹp, đẹp làm vạn vật thiên hạ đều vì thế mất đi rồi nhan sắc.
"Ta chỉ không hy vọng làm cho nàng lo lắng mà thôi."
Tử Tà nhìn Thiên Bắc Dạ: "Nếu không phải ngươi vì nàng làm quá nhiều chuyện, ta sẽ không nhường nàng ra."
Thiên Bắc Dạ cười khẽ một tiếng.
Đối với tình tố cất dấu trong lòng Tử Tà, hắn thấy rõ ràng hơn bất luận kẻ nào, chỉ có bản thân Cố Nhược Vân không biết.
"Ngươi trả giá vì nàng hai đời, cũng không ít hơn ta."
Tử Tà giương lên khóe môi, trên mặt dương một nụ cười tà khí mười phần: "Nhưng mà, hai đười người nàng lựa chọn là ngươi! Ta tôn trọng lựa chọn của nàng! Chính là bởi vì như thế, ta mới có thể đi tìm ngươi vì nàng! Thiên Bắc Dạ, hi vọng ngươi đừng làm cho ta thất vọng! Nếu để cho ta biết một ngày nào đó ngươi phản bội nàng, ta đây chính là hồn phi phách tán, ta cũng sẽ giết ngươi!"