"Vệ Y Y, ngươi có cảm thấy gần đây cao thủ đến Thanh Long Quốc có chút nhiều hay không?"
Trên ngã tư đường, Cố Nhược Vân nhìn cường giả giấu ở trong đám người, mày khẽ nhíu, khóe môi hàm chứa nụ cười tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười).
"Khanh khách, " Vệ Y Y che miệng cười duyên, mắt đẹp long lanh: "Này còn không phải là bởi vì khoảng thời gian trước Cố gia Cố Hướng Lâm từ trong tay người đoạt đi đan phương sao, hiện tại tin tức này không biết bị ai truyền ra ngoài, cho nên rất nhiều cường giả đến đây, mục đích chính là Cố gia! Có thể tưởng tượng được, từ nay về sau, Cố gia sẽ không thái bình…...."
Vệ Y Y nói không sai, từ sau khi tin tức bị người có tâm truyền bá ra ngoài, thường xuyên có người nửa đêm xâm nhập Cố gia muốn trộm đi đan phương! Làm toàn bộ Cố gia nhà cửa không yên, Cố lão gia tử từng thử thả lời nói đan phương bị người lấy mất, nhưng mà, không ai tin tưởng, bởi vì không ai tận mắt thấy được, cho nên người bị đan phương mê hoặc vẫn như cũ liên tiếp không ngừng.
Đương nhiên, thời kì này, Bách Thảo Đường vẫn là cứ theo lẽ thường buôn bán đan dược, nhưng mà, không ai đặt ánh mắt ở trên người Bách Thảo Đường, dù sao ở trong mẳt mọi người, trợ giúp Bách Thảo Đường luyện chế đan dược chính là Quỷ Y trong truyền thuyết, không ai muốn đắc tội nàng, so sánh tương đối mà nói, vẫn là Cố gia tương đối dễ nắn bóp.
Thẳng đến giờ phút này, Cố Hướng Lâm mới biết được cướp đi đan phương là chuyện ngu xuẩn cỡ nào!
Ban đầu hắn còn tưởng rằng bằng vào thực lực của Thanh Phong phái, mặc dù là rất nhiều người thấy màn này vẫn là không ai dám truyền ra ngoài, nhưng cuối cùng làm cho mọi người đều biết..........
Lúc này, ngoài cửa Bách Thảo Đường, một âm thanh kiêu ngạo không kìm nén rơi vào trong tai Cố Nhược Vân cất bước mà đến.
"Tiểu khất cái từ đâu đến, còn không mau cút đi! Đừng làm cản trở đường của Thái Tử nhà chúng ta!"
Thái Tử?
Lãnh Ngôn Phong?
Cố Nhược Vân mạnh mẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lại, liền gặp một gã thị vệ đạp một tiểu khất cái cả người bẩn hề hề lăn ra ngoài, rút kiếm chỉ về phía mọi người chờ ở trước cửa Bách Thảo Đường, lạnh lùng nói: "Thái Tử chúng ta ở nơi này, người không phận sự toàn bộ tránh ra!"
Ra lệnh một tiếng, người chung quanh gặp người hoàng tộc không thể trêu vào, vội vàng phân tán ra.
Duy chỉ tiểu khất cái vừa rồi bị đạp một chân lại bò lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn hề hề lộ ra một đôi con ngươi tàn nhẫn: "Ta muốn gặp Quỷ Y!"
"Hừ!" Thị vệ hừ lạnh một tiếng, trường kiếm chỉ về phía tiểu khất cái, lạnh giọng nói: "Hôm nay Quỷ Y chỉ gặp một mình Thái Tử điện hạ! Những người khác, toàn bộ rời đi nơi này, nếu không, đừng trách ta kiếm hạ vô tình!"
Từ đầu tới cuối, Lãnh Ngôn Phong đều không có nói một câu, giống như đồng ý hành vi của thị vệ.
Tiểu khất cái cắn cắn môi, quật cường nói: "Ta muốn gặp Quỷ Y, chỉ có nàng có thể giúp ta!"
"Tiểu tử, có phải ngươi nghe không hiểu lời nói của ta hay không?" Thị vệ bước nhanh tiến lên, một tay túm vạt áo của tiểu khất cái nhấc lên, hung tợn nói: "Thái Tử chúng ta ở nơi này, ngươi cho là Quỷ Y sẽ quan tâm loại tiểu khất cái ngươi này? Quỷ Y chữa bệnh đều thu phí xa xỉ, ngươi muốn gặp nàng, cũng có đủ kim tệ sao? Vẫn là chạy nhanh đi tìm nước tiểu soi xem bản thân là đức hạnh gì đi! Cút!"
Phanh!
Thị vệ dùng sức vung, quăng tiểu khất ra ngoài.
Nhưng mà, đau đớn trong dự đoán không có xuất hiện, tiểu khất cái đâm vào một lồng ngực mềm mại, chợt một mùi hương thơm ngát thanh nhã chậm rãi tràn nhập chóp mũi, làm cho người ta vô cùng thư sướng.........
Thiếu nữ giọng nói nhàn nhạt, lại lộ ra trào phúng: "Thái Tử điện hạ thật đúng là uy phong, chính là có phải ngươi uy phong nhầm chỗ rồi hay không? Nơi này là địa bàn của Bách Thảo Đường, huống chi, khi nào thì Quỷ Y đáp ứng muốn gặp ngươi?"