Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1789



Edit: kaylee

Phía trên khuôn mặt của Ngôn Tử Thần, tươi cười âm lãnh kia càng sâu.

Lời này của Thiên Bắc Tầm rơi vào trong tai Ngôn Tử Thần, còn tưởng rằng thiếu niên này kiêu ngạo như thế, tất nhiên là có người quen ở trong Linh Tông! Đáng tiếc, mặc kệ người hắn quen biết ở Linh Tông có địa vị gì, đều thay đổi không được vận mệnh cuối cùng của hắn!

“Ngượng ngùng,” Ngôn Tử Thần nhếch khóe môi, âm lãnh cười nói: “Ta là Thiếu chủ đời kế tiếp của Linh Tông!”

Kỳ thật, hắn ta chỉ là một trong những người được đề cử làm Thiếu chủ Linh Tông, nhưng vì làm Thiên Bắc Tầm càng thêm kinh hãi, hắn ta mới nói ra lời như vậy.

“Thiếu chủ Linh Tông?” Thiên Bắc Tầm lạnh lùng cười: “Cho dù là Tông chủ Linh Tông các ngươi tới, ta cũng sẽ phế đi hắn!”

“Hừ!”

Ngôn Tử Thần cười lạnh một tiếng, khí thế trên người dần dần hiện ra: “Ta đây ngược lại muốn nhìn ngươi có thực lực này hay không!”

Ầm!

Khí thế cường đại giống như cơn lốc tập kích về phía Thiên Bắc Tầm, nhưng mà, ở dưới cơn lốc này Thiên Bắc Tầm trước sau mặt không đổi sắc, bên môi nâng lên một độ cong nông cạn.

“Lực lượng của ngươi chỉ có một chút như vậy?”

Thiên Bắc Tầm cười lạnh một tiếng: “Chỉ bằng chút lực lượng này của ngươi, căn bản không cách nào bảo vệ nàng.”

Nhìn Thiên Bắc Tầm thờ ơ ở dưới uy áp của mình, sắc mặt Ngôn Tử Thần rốt cuộc thay đổi, hắn ta nhanh chóng rút ra trường kiếm, hung hăng đánh về phía Thiên Bắc Tầm.

Leng keng!

Một tiếng vang ting thanh thúy, trường kiếm của hắn ta giống như chém ở phía trên sắt thép, thậm chí còn ngay cả quần áo của đối phương cũng chưa thể phá vỡ, ngược lại, tay Ngôn Tử Thần lại bị chấn động đến tê rần, kiếm trong tay thiếu chút nữa rơi xuống trên mặt đất.

Phượng Thiên Huyễn hơi hơi nheo mắt lại, đánh giá Thiên Bắc Tầm, trong mắt huyết hồng xẹt qua một tia sáng.

Rốt cuộc thực lực của nam nhân này mạnh đến mức nào? Ngôn Tử Thần thân là cảnh giới Võ Hoàng vậy mà ngay cả quần áo của hắn đều không thể chém rách, giống như da thịt và quần áo hắn đều dùng sắt thép đúc thành, vô cùng cứng rắn.

“Không có khả năng, này quyết không có khả năng!”

Ngôn Tử Thần lui về phía sau hai bước, sắc mặt trắng bệch, hắn ta thật sự không rõ vì sao một chiêu mình dùng ra toàn lực, hắn vậy mà là cái dạng không đau không ngứa này?

“Ngươi đánh xong?” Khóe môi Thiên Bắc Tầm giương lên: “Vậy hiện tại nên đến lượt ta.”

Ngay tại khi Ngôn Tử Thần sững sờ, thiếu niên mặc trường bào màu trắng kia đã xuất hiện ở trước mặt hắn ta, chưởng phong sắc bén nghênh diện mà đến, ‘ầm’ một tiếng, thân mình Ngôn Tử Thần chợt bay ngược ra ngoài, rơi ra ngoài thư phòng.

Trong miệng hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, mặt lộ vẻ kinh ngạc nhìn về phía Thiên Bắc Tầm, trong lòng đang tự hỏi đối sách.

Nhưng mà, hắn ta cũng hiểu rõ, một chưởng kia của đối phương, làm lục phủ ngũ tạng hắn ta đều bị thương cực kỳ nghiêm trọng!

“Chỉ bằng chút thực lực ấy của ngươi, cũng muốn đoạt nữ nhân của ta?” Thiên Bắc Tầm kéo Phượng Thiên Huyễn từ bên cạnh qua, ôm chặt eo nàng, rồi sau đó, hắn hơi hơi giơ đầu lên, cao ngạo nhìn xuống nam tử nằm ngã xuống đất.

Ngay ở lúc Thiên Bắc Tầm muốn tiến lên, đột nhiên, một âm thanh vội vã từ phía trước truyền đến, nôn nóng hô: “Bệ hạ, việc lớn không tốt, Cửu Hoàng tử nổi điên, hắn nổi điên!”

Cửu Hoàng tử?

Tá Thần?

Khuôn mặt Phượng Thiên Huyễn hoàn toàn trầm xuống, nàng một tay xách lên thái giám chạy như điên mà đến, trong mắt lộ ra âm trầm và sát ý.

“Nói cho ta, Thần Nhi ở đâu?”

Có lẽ là trên người Phượng Thiên Huyễn phát ra sát khí, làm thái giám sửng sốt một chút, buột miệng thốt ra: “Ở Cảnh Dương Cung.”

“Cảnh Dương Cung? Liễu phi!” Phượng Thiên Huyễn hung hăng vứt thái giám trên mặt đất, sát khí ở đáy mắt bắn ra bốn phía: “Nếu Thần Nhi xảy ra một chút sai lầm, ta muốn tất cả mọi người hoàng cung các ngươi chôn cùng hắn!”