Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 206: Ác có ác báo (bốn)



Edit: kaylee

Lúc trước, sở dĩ chia binh phù làm hai phần, chính là muốn cho tả Tướng Quân và hữu Tướng Quân khắc chế lẫn nhau, nhưng tên khốn này thế mà lại dám phản bội hắn! Quả nhiên là tự làm bậy không thể sống!

"Vâng, bệ hạ."

Cố lão gia tử trong lòng vui vẻ, bước nhanh tiến lên tiếp nhận binh phù từ trong tay La Tướng Quân, lão nhìn hai tấm binh phù trong tay, nhịn không được muốn ngửa đầu cười to hai tiếng.

La Hồng Thiên, chúng ta đấu nhiều năm như vậy, rốt cục ngươi cũng thua ở trong tay ta, còn là vì một tiểu súc sinh mà bị đánh bại, ha ha! Từ đây về sau, Thanh Long Quốc chỉ có ta!

"La Tướng Quân, người nghĩ kỹ sao?"

Cố Nhược Vân nhìn bóng dáng quỳ một chân xuống của La Tướng Quân, nhẹ giọng hỏi.

"Vân nha đầu, về sau ta không bao giờ là La Tướng Quân nữa, ngươi gọi ta La thúc là được rồi," La Tướng Quân cười khổ một tiếng, nói: "Nam nhân nhất ngôn cửu đỉnh, từ ba năm trước ta đã nhìn ra nha đầu ngươi tuyệt đối không đơn giản! Sợ ngày sau ngươi sẽ gây nguy hại đến Thanh Long Quốc, cho nên năm đó mới nói ra lời nói như vậy, nhưng mà, ta cũng đã từ lập ra lời thề, nếu Thanh Long Quốc có lỗi với ngươi trước, vậy La thúc nhất định sẽ đứng ở bên phía ngươi, cho nên, mặc dù giao ra binh quyền làm cho ta không nỡ, nhưng ta không nỡ cũng không phải là quyền lực, mà là huynh đệ chinh chiến sa trường kia! Hơn nữa, ta không hối hận!"

"Ha ha!" Lãnh Mặc Hiên nghe được lời nói này, ha ha phá lên cười, trong đôi mắt kia phun ra lửa giận, nói: "Thanh Long Quốc có lỗi với nàng trước? Trẫm có chỗ nào có lỗi với nàng? La Hồng Thiên, ý của ngươi là Trẫm sai lầm rồi? Trên đời này, còn chưa từng có người có thể nói Trẫm sai! Bất luận Lăng Quý Phi làm cái gì, có thể hỏi tội của nàng chỉ có Trẫm, ngươi lại tính là cái gì? Cố Tướng Quân, ngươi còn chờ cái gì, lập tức bắt nữ nhân này lại cho Trẫm!"

Vừa dứt lời, Cố lão gia tử liền vung lên bàn tay to, nói một chữ ‘giết’, trong nháy mắt, tất cả binh lính đều nhằm phía Cố Nhược Vân, đằng đằng sát khí.

Ở bên trong vòng vây của mọi người, thiếu nữ quần áo màu xanh, mặt không đổi sắc, mắt lạnh nhìn mọi người giơ cao vũ khí vọt tới này.

Ầm!

Bỗng nhiên, một cổ khí kình cường đại từ quanh thân của nàng lan tràn ra, trên mặt đất nhấc lên một cơn gió lốc cuồng liệt, mọi người bị gió lốc này lan đến còn không có phản ứng lại, đã ‘ầm ầm’ bay đi ra ngoài, cùng với đó là giọng nói khí phách lăng nhân của thiếu nữ vang lên trong Ngự hoa viên dưới ánh trời chiều.

"Ta xem ai dám đi lên!"

Vốn Lãnh Mặc Hiên tính toán rất không tệ, mặc kệ Cố Nhược Vân có thực lực gì, còn chưa đạt tới trình độ một người ngăn cản được vạn quân, nơi này có mấy chục vạn quân đội, cho dù là tiêu hao cũng có thể làm nàng tiêu hao đến chết.

Nhưng không nghĩ tới, nữ nhân này giống như mạnh hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều.

Người như vậy nếu là không thành thuộc hạ, vậy……. Chỉ có thể chết!

Lăng Quý Phi lui về phía sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt nhìn Cố Nhược Vân, nàng gắt gao cắn cắn môi, trong mắt tràn đầy ngoan độc, nếu nữ nhân này không chết, về sau nàng ngủ cũng không thể ngủ an ổn.........

"Cố Nhược Vân, ta lại cho ngươi cơ hội buông tay chịu trói một lần nữa, nếu không, đừng trách ta không khách khí!"

Cố lão gia tử khuôn mặt đen lại, ánh mắt âm trầm nhìn Cố Nhược Vân, sẵng giọng nói.

Dưới cuồng phong, tóc đen bay lên, làm cho khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ càng bừa bãi khí phách, nàng khẽ nhướng mày, giọng nói lạnh lùng nói: "Cố gia…... Không cần chờ lâu lắm, sau khi ta xử trí Lăng Quý Phi, kế tiếp, liền đến lượt Cố gia các ngươi…….."

"Khẩu khí thật lớn!" Cố lão gia tử cười lạnh một tiếng: "Lúc trước có Dư lão bảo vệ, ta giết không được ngươi, hiện tại ngươi cho rằng ai có thể bảo vệ ngươi?"

Bá!

Nói xong lời này, Cố lão gia tử rút ra vũ khí nhanh chóng phóng về phía Cố Nhược Vân.