Chuyện này làm cho đám người Hạ lão gia tử hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Nhất là Hạ lão gia tử đã từng gặp mặt Độc Tôn một lần, nhìn thấy tươi cười phía trên khuôn mặt âm trầm lạnh lẽo kia, hoàn toàn bị dọa đến nói không ra lời, kinh ngạc há to miệng…....
"Nha đầu, ta đã hoàn thành hứa hẹn của ta, nửa tháng sau tiến đến Hạ gia một chuyến."
Đây là ở nửa tháng trước, ông đã từng đáp ứng nàng.
Cho nên, ông đến hoàn thành hứa hẹn bản thân đã từng hứa.
"Cố nha đầu, các ngươi…...." Hạ lão gia tử khiếp sợ trừng to mắt, đôi mắt đảo qua trên người Cố Nhược Vân, lại dừng ở trên khuôn mặt mang theo tươi cười của Độc Tôn, đột nhiên ông vỗ đùi, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Đúng rồi, trừ bỏ Độc Tôn ra, ai còn có thể nuôi dưỡng ra tiểu quái vật như vậy. Nha đầu, có phải ngươi là đệ tử của Độc Tôn không?"
Ông đã sớm hoài nghi nha đầu kia có quan hệ với một trong ba Tam Đại Chế Tài, nếu không nàng không có khả năng thiên tài như vậy, mà Độc Tôn cho dù không phải là người Tam Đại Chế Tài, nhưng cũng là một cường giả Võ Tôn, quả thật có thực lực bồi dưỡng ra thiên tài như nàng.
Độc Tôn âm lãnh cười nhẹ hai tiếng: "Bản tôn quả thật cùng vị Linh Tông kia coi trọng tiểu nha đầu này, đáng tiếc, tiểu nha đầu chướng mắt chúng ta, cho nên cự tuyệt thỉnh cầu thu đồ đệ của chúng ta."
Ầm!
Một tia sét đón đầu đánh xuống, đánh tất cả mọi người trước mắt si ngốc.
Vừa rồi Độc Tôn nói cái gì? Ông ta và vị cường giả Võ Tôn Linh Tông kia đồng thời coi trọng cô nương này, lại bị đối phương cự tuyệt? Trời ạ, có thể cự tuyệt hai Võ Tôn thỉnh cầu thu đồ đệ, rốt cuộc cần bao nhiêu khí phách mới có thể làm được?
"Độc Tôn, ông tới vừa vặn," Cố Nhược Vân mỉm cười đứng lên, nói: "Ta muốn mời ông giúp ta nhận thức một người."
"Hả?"
Độc Tôn nhíu mày, tận lực làm cho giọng điệu của mình có vẻ vô cùng thân cận: "Không biết ngươi muốn ta nhận thức ai?"
Sau khi thấy Độc Tôn và Cố Nhược Vân quen thuộc đối thoại với nhau, sắc mặt của Hạ Khởi lập tức trở nên trắng bệch, nhìn thấy ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của thiếu nữ, bước chân của y không tự chủ được lui về sau mấy bước, hung hăng nuốt nước miếng.
"Độc Tôn, ông giúp ta xem, có phải lúc trước ông giao cổ độc và nuốt linh thảo cho người này hay không?"
Tươi cười ở khóe môi Cố Nhược Vân càng sâu, chỉ là ý cười kia cũng không có đạt tới đáy mắt.
Trong mắt của nàng, có chỉ là lạnh như băng.
Ánh mắt Độc Tôn theo tầm mắt của nàng từng chút chuyển đến trên mặt Hạ Khởi, mày của ông khẽ nhíu lại, trầm mặc xuống, một lúc lâu sau, hình như nhớ tới cái gì, bất giác gật gật đầu.
"Không sai, năm đó ta bị trọng thương, quả thật là y đã cứu ta, vì báo đáp y, ta đã tặng y Cổ Long và Thôn Linh cổ, tuy rằng đã qua rất nhiều năm, nhưng mà hình dáng đại khái của y cũng không có thay đổi, cho nên ta vẫn là có thể nhận ra được."
Giống như sét đánh giữa trời quang, chúng trưởng lão ở đây đều không thể tin vào tai của mình.
Dù sao ở trong mắt bọn họ, Hạ Khởi luôn luôn tao nhã, kính huynh (anh trai) yêu chất (cháu trai), sao sẽ làm ra chuyện như vậy? Hơn nữa, tiểu thiếu gia không cách nào tu luyện nhiều năm như vậy, vậy mà cũng là bởi vì y.
Thôn Linh cổ, sẽ cắn nuốt sinh mệnh của người, làm cho thân thể suy yếu, không cách nào tu luyện, cho đến chết.
Cho dù bọn họ không biết vì sao thân thể tiểu thiếu gia khôi phục, nhưng Hạ Khởi làm chuyện như vậy thật sự là người người oán trách.
"Hạ Khởi, thì ra là ngươi!"
Ầm!
Hạ lão gia tử tức sùi bọt mép, một tay túm vạt áo của Hạ Khởi, hung hăng ném ngã y ra ngoài, ‘phịch’ một tiếng, thân thể Hạ Khởi đánh vào trên lan can, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt dữ tợn nói: "Ngươi đang nói dối! Ngươi và Cố Nhược Vân là người quen, tất nhiên giúp đỡ nàng nói dối giành Hạ gia ta! Phụ thân, thể nào người lại tin tưởng những lời hồ ngôn loạn ngữ (nói bậy) của người này mà vu hãm nhi tử? Người hành động như thế, tất nhiên làm cho liệt tổ liệt tông Hạ gia thất vọng đau khổ!"