Côn Nam hận nghiến răng nghiến lợi, dưới cái nhìn của hắn, Thi Vân là tiên nữ trong cảm nhận của mọi người, thiện lương tốt đẹp, lại là không nhiễm khói lửa nhân gian như vậy, làm cho người ta không đành lòng tiết độc.
Nhưng mà, trên đời này lại cố tình có nữ tử ác độc như vậy, ngay cả nữ nhân tốt đẹp như vậy đều nỡ thương hại, loại người này quả thực sẽ không xứng là người.
"Nam đại ca……."
Trong mắt Thi Vân tràn đầy cảm kích, lqd ả cười khổ lắc lắc đầu: "Quên đi, chúng ta nên lấy đại cục làm trọng, ta không muốn so đo thù riêng, hiện giờ tình thế đại lục ngày càng ác liệt, nhiều một người sẽ nhiều thêm một phần lực lượng, ngươi thả nàng đi, oan oan tương báo đến khi nào đây? Ta không muốn cả đời sống ở bên trong thù hận."
Tuy rằng trong miệng nói như vậy, nhưng mà trong lòng Thi Vân lại hận không thể xé Cố Nhược Vân thành mảnh nhỏ, mới có thể giải mối hận trong lòng ả!
"Thi nhi," Côn Nam than một tiếng: "Nàng thật quá mức thiện lương, không phải tất cả mọi người đều cảm kích thiện tâm của nàng, nhưng mà, nam nhân bị Cố Nhược Vân cướp đi kia nhưng là thật không tinh mắt, người yêu của hắn là nàng, chẳng phải ả, chỉ là không nghĩ tới Cố Nhược Vân sẽ ác độc như vậy, vậy mà làm cho nam nhân kia mất trí nhớ! Kỳ thực, ta ngược lại thật ra muốn nhìn một cái xem là dạng nam nhân gì, lại làm tiên nữ Thi nhi nhìn trúng."
Thân mình Thi Vân ngẩn ra, hơi hơi cúi đầu: "Nam đại ca, hắn thật đã quên ta, hơn nữa còn cho rằng Cố Nhược Vân là ta, còn nghe lời của nàng đả thương ta, cho dù hắn đã từng yêu ta lại như thế nào? Hiện tại hắn đã không nhớ rõ."
Nói đến đây, Thi Vân nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, tình cảnh trong mộng lại xuất hiện ở bên trong đầu của ả.
Nam nhân cả người hồng y, cao cao tại thượng, quân lâm thiên hạ, giống như một ánh mắt là có thể làm cho chúng sinh thần phục, cũng vì thế mà làm lòng của ả chấn động.
Cuộc đời này, gặp gỡ hắn, đời này ả cũng lại không cách nào yêu nam nhân khác.
Cho nên, chẳng sợ dùng hết thủ đoạn, ả cũng phải có được hắn!
"Nam đại ca," Thi Vân đột nhiên mở miệng, nói: "Qua mấy ngày nữa là Thần Chi Thí Luyện, ta có thể đi theo người Linh Tông cùng đi tham gia hay không? Ta cũng muốn nhìn một chút tiêu chuẩn hiện giờ của những thiên tài là như thế nào, không biết Nam đại ca có thể giúp ta không."
Côn Nam không chút do dự lập tức gật đầu đáp ứng: "Nếu Thi nhi thích, ta có thể nói một tiếng với mấy lão gia hỏa kia, lúc đó cho nàng tham gia, chỉ là tuy rằng mấy trưởng lão Tiên Địa kia chết không có quan hệ gì với nàng, nhưng mà vẫn là không thể để cho người Tiên Địa nhìn thấy nàng, nhưng hiểu rõ?"
"Nam đại ca, ngươi yên tâm đi, ta chỉ tránh ở phía sau màn, sẽ không xuất hiện, cũng sẽ không tìm phiền toái cho Nam đại ca."
Thi Vân mềm nhẹ cười, nói.
Biết chuyện của ả làm cho trong lòng Côn Nam bất giác dâng lên áy náy, trong lòng càng hận Cố Nhược Vân.
Nếu không phải tại nữ nhân ác độc kia, Thi nhi của y sẽ không phải không cách nào xuất hiện ở trước mặt người, đều là lỗi của nàng!
Y sẽ không bỏ qua nàng!
Giờ khắc này, lqd Côn Nam đang mắng Cố Nhược Vân ở trong lòng không có phát hiện trong mắt nữ tử thiện lương như tiên nữ kia chợt lóe lên hận ý.
Thần Chi Thí Luyện?
Có vẻ lần Thần Chi Thí Luyện này Hạ gia cũng sẽ tham gia, cũng chứng minh Cố Nhược Vân sẽ xuất hiện!
Ở ngoài sáng, ả đánh không lại nữ tử kia, nhưng mà hiện giờ ả đại biểu cho Linh Tông, có thừa biện pháp làm cho nàng chết người không biết quỷ không hay! Lúc đó, ả sẽ làm cho nàng hối hận vì đã đối địch với mình.
"Cố Nhược Vân, bắt đầu từ lúc ngươi đánh bại ta, hơn nữa còn hãm hại Luyện Khí Tông, ta đã phát thệ, tất nhiên sẽ làm ngươi không chết tử tế được!"
Trong lòng Thi Vân ‘hừ’ lạnh một tiếng, tươi cười trên mặt dữ tợn lên, nhưng mà, ở trước lúc Côn Nam thu hồi suy nghĩ của mình nhìn lại phía ả, thì ả đã nhanh chóng thu hồi biểu cảm phía trên khuôn mặt, lại khôi phục tiên khí không nhiễm khói lửa nhân gian kia.