Mặt trời chiều ngã về tây, ánh chiều tà chiếu nghiêng xuống, rơi trên mỗi góc của sơn trang.
Sau khi tiếng nói của Tuyết Nghi vang lên, tất cả các đệ tử Đông Phương thế gia đều mắt đầy tức giận nhìn nàng, thật hiển nhiên hiện giờ ở bên trong cảm nhận của bọn họ, Cố Nhược Vân đã là thần tượng của bọn họ, mà thần tượng nhà mình vậy mà bị người nói xấu là não liệt, như thế nào có thể nhịn?
"Trường Kim trưởng lão, Cố tiểu thư, người Y Môn này hơi quá đáng! Cái này đều có thể nhịn lại còn gì không thể nhịn! Chúng ta phải cho những người này nhìn một chút lợi hại mt cái!"
Có một số đệ tử càng là rục rịch, xoa tay, chỉ cần Cố Nhược Vân ra lệnh một tiếng, bọn họ tuyệt đối sẽ xông lên đánh lớn một hồi!
"Đủ!"
Khuôn mặt Đông Phương Trường Kim trầm xuống, sắc mặt khó coi nhìn Tuyết Nghi: "Tuyết Nghi, năm đó ngươi thua ở trong tay đại tiểu thư nhà ta, hiện tại muốn tìm lại danh dự? Thật có lỗi, Đông Phương thế gia chúng ta sẽ không cho ngươi loại cơ hội này!"
Tuyết Nghi cũng đã từng là thiên tài hiếm thấy, luôn luôn tâm cao khí ngạo, duy ngã độc tôn, nhưng mà, ngạo khí của nàng lại bị phá hủy ở trên Thần Chi Thí Luyện!
Mà người phá hủy nàng kia, chính là Đông Phương Ngọc!
Điều này làm cho nàng như thế nào có thể không hận?
Cho dù là nữ nhân kia đã chết, cũng không cách nào bình ổn lửa giận trong lòng nàng! Cho nên vì thế mà nàng nhìn Đông Phương thế gia cực không vừa mắt, l~q~d mỗi lần Thần Chi Thí Luyện nàng đều sẽ để cho đệ tử Y Môn nghĩ hết biện pháp đấu với Đông Phương thế gia.
Kỳ thực, cho dù Đông Phương thế gia không có đệ tử kiệt xuất gì, cũng không cần xếp ở vị trí dưới cùng! Tất cả nguyên nhân đều là vì Y Môn tranh đấu, thế cho nên Đông Phương thế gia vừa lên tràng (võ đài) đã bị đào thải.
"Chúng ta đi thôi."
Cố Nhược Vân lạnh lùng nhìn Tuyết Nghi, không nhìn sắc mặt xanh mét kia của nàng, nhàn nhạt nói: "Không biết ngươi có nhớ Vệ Y Y hay không? Rồi sẽ có một ngày, các ngươi sẽ hối hận vì sai lầm lúc trước mình phạm phải."
Dứt lời, không có quay đầu lại nữ, xoay người lập tức rời đi.
Sắc mặt của Tuyết Nghi từ xanh chuyển trắng, lại từ trắng chuyển xanh, sắc mặt khó coi nhìn phương hướng Cố Nhược Vân rời đi.
Vệ Y Y!
Làm sao mình có thể quên nàng?
Nữ nhân kia lại đã trở lại? Không được, nàng tuyệt đối không thể để cho nữ nhân kia trở lại Y Môn, nếu không, chuyện nàng và Môn chủ đại nhân làm lúc trước đều sẽ bị vạch trần ra!
Lúc đó, lão gia hỏa ủng hộ Vệ Y Y trong môn kia cũng nhất định sẽ đứng ra!
"Vệ Y Y?" Vinh Nguyệt nhíu chặt mày liễu: "Chính là phản đồ hại chết lão Môn chủ, hơn nữa còn cướp đi Y Học Bảo Điển của lão Môn chủ kia?"
Một phản đồ mà thôi, thật không biết nữ tử kia có mặt mũi gì nhắc tới người kia!
Toàn bộ người Y Môn có ai không biết, lão Môn chủ bởi vì nhận thấy được dã tâm của Vệ Y Y, nên muốn truyền Y Học Bảo Điển cho sư phụ của nàng, cũng chính là chưởng môn nhân hiện giờ của Y Môn, ai có thể nghĩ đến Vệ Y Y vì thế ghi hận trong lòng, hại chết lão Môn chủ, hơn nữa còn cướp đi Y Học Bảo Điển, đi thẳng một mạch, từ đó không có tin tức!
Không nghĩ tới, nàng vậy mà lại sẽ xuất hiện!
Như thế, nàng thân là đệ tử của Y Môn, cần phải thanh lý môn hộ vì Y Môn!
Giờ khắc này, không ai chú ý tới, ở bên trong đám người Y Môn, một bạch y nữ tử vẫn luôn xuất thần nhìn phương hướng Cố Nhược Vân rời đi, một lúc sau, nàng mới hồi phục tinh thần, chậm rãi biến mất ở trong đám người.........
"Cố cô nương."
Đông Phương Trường Kim đuổi kịp bước chân của Cố Nhược Vân, mỉm cười, thở dài nói: "Tuyết Nghi kia ở khi tuổi còn trẻ từng có tranh cãi với mẫu thân ngươi, càng là ở Thần Chi Thí Luyện bị nàng đánh bại, cho nên ả luôn luôn ghi hận trong lòng, mới có thể khó xử Đông Phương thế gia."
"Trường Kim trưởng lão," Cố Nhược Vân nhàn nhạt cười, quay đầu nhìn về phía lão phụ (phụ nhân có tuổi) phía sau: "Hiện tại khoảng cách bắt đầu Thần Chi Thí Luyện chân chính còn có bao lâu?"