Cửu trưởng lão ở một bên vẫn luôn trầm mặc không nói rốt cục mở miệng: "Thiên Khải Tôn Giả nói đúng, cho nên trận tỷ thí này cứ kết thúc như vậy đi, người kia của Đông Phương thế gia cũng bị thương không nhẹ, cần nhanh chóng cứu trị."
"Hừ!"
Bạch Hướng Thiên biến sắc, ‘hừ’ lạnh một tiếng, không lại nói thêm cái gì.
Thấy vậy, Cửu trưởng lão mỉm cười, nói: "Một khi đã như vậy, vậy trận đấu ở lôi đài số 1 kết thúc như vậy, người thắng lợi là Y Môn!"
Giờ khắc này, tâm của mọi người Đông Phương thế gia đều trầm xuống, vốn là chiến đấu tất thắng, lại ở thời gian cuối cùng bị Y Môn nghịch chuyển! Tuy rằng rất nhiều người đều biết Y Môn ăn gian thông qua viện trợ bên ngoài, nhưng không có chứng cớ lại có biện pháp nào?
"Cố cô nương, Thanh Vân hắn không có việc gì đi?"
Đông Phương Trường Kim nhìn Thanh Vân hôn mê bất tỉnh, vô cùng lo lắng hỏi.
Cố Nhược Vân trầm ngâm một lúc lâu: "Thanh Vân bị thương không nhẹ, ta mang hắn trở về chữa trị trước, kế tiếp còn có hai trận chiến đấu, ta sẽ không tham dự, mặt khác ta để cho tiểu Dạ ở một nơi bí mật gần đó quan sát động tĩnh, chiến đấu phía sau sẽ không lại có người có thể ăn gian, các ngươi yên tâm đi."
"Tốt."
Đông Phương Trường Kim gật gật đầu, có chút cảm động nhìn Cố Nhược Vân.
"Cố cô nương, ta biết trận tỷ thí này rất quan trọng đối với ngươi, nhưng mà ngươi lại nguyện ý vì đệ tử Đông Phương thế gia mà buông tha cho thí luyện, ta thật sự thật cảm tạ ngươi đã bảo vệ Thanh Vân như vậy."
Cố Nhược Vân cười cười, âm thanh nhẹ như gió, lại như tảng đá dừng ở trong lòng mọi người, kích nổi từng đợt gợn sóng.
"Bởi vì mẫu thân của ta là Đông Phương Ngọc! Gia tộc nàng đã từng trân trọng, ta cũng sẽ dùng toàn lực bảo vệ."
Bởi vì nàng mẫu thân là Đông Phương Ngọc, cho nên, nàng sẽ bảo vệ tốt từng đệ tử Đông Phương thế gia.
Nhìn bóng dáng đi xa của thiếu nữ, tâm của mọi người đều thật lâu không cách nào bình tĩnh, nhưng không có gì đáng trách, hành động hôm nay của Cố Nhược Vân đã chinh phục mọi người Đông Phương thế gia! Vì vậy về sau ở Đông Phương thế gia, lời nói của Cố Nhược Vân còn quan trọng hơn gia chủ, làm cho trong lòng của lão gia tử càng không thể bình tĩnh.
...........
Cố Nhược Vân rời đi, cũng không có ảnh hưởng đến tỷ thí kế tiếp, sau khi tỷ thí ở lôi đài số 1 chấm dứt, hai thế lực khác cũng đều định ra thắng bại.
Huyền Âm Điện làm một trong các thế lực có hi vọng đạt được quán quân thí luyện nhất, đương nhiên thắng được trận đấu, nhưng làm cho người ta thật không ngờ là, Cổ gia đứng cuối cùng ở đấu loại lại có thể cũng thắng.
Vì thế, sau khi nghe nói Đông Phương thế gia bại bởi Y Môn, Cổ Lăng ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, kiêu ngạo cuồng vọng nói: "Đông Phương thế gia quả nhiên vẫn là một đám phế vật như trước kia, trận đầu đã thua, phía sau càng không có khả năng thắng lợi!"
Nhưng mà, bởi vì Cổ Lăng không nhìn thấy chiến đấu, nên cũng không biết tình huống cụ thể, còn tưởng rằng người Đông Phương thế gia vừa lên đầi đã lập tức bị Y Môn giết trong chớp mắt.
Dù sao ở trong ấn tượng của y, Đông Phương thế gia, chính là vô dụng như thế!
"Các ngươi đều nhớ kỹ cho ta," Đông Phương Trường Kim nhìn tất cả đệ tử Đông Phương thế gia ở đây, nói: "Tỷ thí phía sau, nếu gặp phải Y Môn, thật sự đánh không lại thì cứ nhận thua đi, nhận thua không phải chuyện dọa người gì, hiểu chưa?"
"Trường Kim trưởng lão, chỉ cần Vinh Nguyệt của Y Môn không có ra sân, những người khác chúng ta không cần sợ hãi, hơn nữa, chúng ta phải hung hăng đánh bại Y Môn nhân, xả ra một ngụm ác khí vì Thanh Vân!"
"Không sai, nếu gặp đội ngũ của Y Môn, để cho ta ra sân chiến đấu, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho đám khốn khiếp kia!"
Thật sự là hành vi của Y Môn quá mức ghê tởm, chẳng những ăn gian, còn muốn giết Thanh Vân, này làm cho bọn họ thật sự không thể nhịn được nữa! Nếu gặp người Y Môn, bọn họ tuyệt đối sẽ không xuống tay lưu tình.