Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 759: Kết thúc (1)



"Nếu không phải đám Ma Nhân từng nhóm một lên võ đài, đoán chừng thời gian kết thúc trận đậu sẽ càng nhanh hơn! Có lẽ là nàng đang chờ đợi thủ lĩnh của đám Ma Nhân này xuất hiện."

"Giết! chúng ta mau giết hết lũ ma nhân xấu xa còn sót lại để diệt trừ hậu hoạn!"

Một lúc sau mọi người mới hồi phục tinh thần, huy động vũ khí nhắm thẳng hướng hang ổ ma nhân, nếu thủ lĩnh của ma nhân đều đã chết vẫn nên đề phòng kẻ thứ hai có thể xuất hiện cho nên họ phải đuổi tận, giết tuyệt, phải tiêu diệt tất cả một cái cũng không tha! 

Cố Sanh Tiêu chậm rãi quay đầu, đôi mắt đen thâm trầm lãnh khốc chăm chú nhìn hình bóng cô gái đã đi xa. Vân Nhi, ngươi rốt cục còn giấu ta điều gì nữa? Vì sao hiện tại ta lại cảm thấy.... ngươi như biến thành một con người khác vậy....

.....

Phía trong lều trại 

Tiểu Tử Tà nghiêng đầu, nhìn Cố Nhược Vân đang sắp xếp hành lý: "Vân Nhi, vì sao người không cho ta ra chiến đấu?"

Bàn tay đang sắp xếp hành lý của Cố Nhược Vân dừng lại một chút, quay đầu nhìn bé trai có khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ, nhướng mày nói: "Ta chỉ là muốn thử xem uy lực của Thượng Cổ Thần tháp mạnh tới cỡ nào thôi. Ta nhớ trước kia ngươi đã từng nói với ta, chờ khi ta thực lực đủ mạnh thì sẽ hoàn toàn khống chế được nó, không những thế mà nó cũng sẽ vì ta mà chiến đấu! Ta muốn xem thực lực của ta hiện giờ có thể khống chế nó được hay chưa."

Đây quả thực là nguyên nhân. Hiện giờ có thể khống chế được sức mạnh của Thượng Cổ Thần Tháp, chỉ cần không gặp phải kẻ địch cấp Võ Đế, không nhiều thì ít nàng cũng có thể trong nháy mắt hạ gục được vài tên. 

Tiểu Tử Tà còn đang muốn nói điều gì đó thì lúc này cửa lều đột nhiên bị kéo mở lên, một bóng dáng nam nhân cao lớn, lãnh khốc đột nhiên xuất hiện trong lều.

"Ca ca?" Cố Nhược Vân có chút sửng sốt, khó hiểu nhìn nam nhân.

"Vân Nhi." Ánh mắt Cố Sanh Tiêu có chút phức tạp. "Ngươi phải đi rồi sao?" 

"Vâng." Cố Nhược Vân gật đầu: "Trận chiến đã kết thúc, cũng là lúc muội nên đi rồi, hơn nữa lần này muội còn phải đi tới một đại lục khác, ca người hãy bảo trọng."

"Vân nhi." Cố Sanh Tiêu tiến lên hai bước, thân hình cao lớn ôm lấy Cố Nhược Vân vào lòng, hắn mở miệng định nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại chỉ than nhẹ một tiếng: "Muội… chú ý an toàn, tự bảo vệ mình."

"Ca!" Cố Nhược Vân ngẩng đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt lãnh khốc của Cố Sênh Tiêu nói: "Có một số việc muội không thể nói với ca, chỉ là muội muốn ca ca biết rằng muội không muốn bị bất cứ kẻ nào khi dễ, cho nên muội muốn mình trở nên thật mạnh mẽ, mạnh mẽ tới mức không ai có thể khi dễ muội được nữa." 

Thân thể Cố Sanh Tiêu chấn động, hắn cuối đầu, ánh mắt hàm chứa một tia phức tạp nhìn muội muội: "Ta biết!"

Hắn biết, vẫn luôn hiểu rõ nàng! Nhiều năm qua, không phải nàng vẫn luôn bị người của Cố gia thừa dịp nàng không chú ý liền khi dễ nàng hay sao? Vì thế, nàng muốn mạnh hơn cũng là điều dễ hiểu.

"Xin lỗi Vân Nhi, là ca ca không tốt, không thể bảo vệ cho muội." Cố Sanh Tiêu gắt gao ôm thân thể Cố Nhược Vân vào trong lồng ngực, bàn tay to lớn yêu thương vuốt ve mái tóc nàng. "Ta biết muội muốn đi Đông Nhạc đại lục, với thực lực hiện giờ của muội ở Tây Linh đại lục này đã không có đối thủ, cho nên muội hãy đi trước, ca ca sẽ theo sau muội." 

Nàng trở nên mạnh như vậy là bởi vì không muốn bị kẻ khác khi dễ nữa. Mặc kệ nàng có mạnh tới đâu thì đối với hắn nàng vẫn luôn là tiểu muội muội của hắn! Nàng đã từng là người không muốn rời xa hắn, luôn muốn hắn bảo vệ.

Cố Nhược Vân khẽ mỉm cười: "Lần này muội muốn giải quyết xong chuyện của Y Môn, tiếp sau đó sẽ đi về hướng Tây Linh đại lục, bởi vậy ông bà ngoại ca ca nói giúp muội vài câu! Còn nữa… giúp muội chăm sóc Ngọc Nhi.