Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 793: Cho ta một cái công đạo (năm)



Edit: kaylee

Hận?

Mạc Thượng Phi lắc lắc đầu, hắn cũng không hận Cố Nhược Vân, bất luận như thế nào, Hạ Nhược Vân cũng là biểu tỷ của hắn, đã từng cũng đối đãi với hắn rất tốt, l.q.đ tuy rằng bên ngoài đều nói là nàng làm cho Mạc gia bị diệt môn, nhưng những năm gần đây, hắn vẫn muốn theo đuổi cầu một cái chân tướng!

Tai nghe là hư, mắt thấy là thực, không có tận mắt thấy được, hắn không tin tưởng.

"Mạc Thượng Phi, ngươi cho rằng ngươi vẫn là đệ tử dòng chính Mạc gia lúc trước?" Tề Hạo Nhiên thấy Mạc Thượng Phi không nói gì, lại cười lạnh một tiếng: "Mạc gia đã không còn, cho dù Hạ gia có lòng tốt thu lưu ngươi, nhưng mà hiện giờ ngươi cũng chỉ tính là hộ vệ của Hạ Sơ Tuyết, một hộ vệ nho nhỏ như ngươi, cũng dám đoạt công chúa của ta, quả thực chính là ăn gan hùm mật gấu! Năm đó mẫu tử Hạ Nhược Vân còn sống mà nói, ngươi coi như là thân thích của Hạ gia, hiện tại ngươi cho rằng ngươi thật có thể đáp lên quan hệ gì với Hạ gia sao?"

Mạc Thượng Phi gắt gao nắm chặt nắm tay, chuyện năm đó, là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng hắn! Hắn không biết là ai diệt Mạc gia, nếu biết, chính là dùng tất cả, cũng muốn báo thù vì người nhà!

"Tề Hạo Nhiên!"

Tiểu công chúa tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn Tề Hạo Nhiên: "Ta cảnh cáo ngươi, không được thương hại Mạc ca ca, nếu Nhược Vân tỷ tỷ còn ở mà nói, lấy thiên phú của nàng, hiện tại hẳn là càng mạnh, ngươi còn dám đối đãi với người Mạc gia như vậy sao?"

"Đáng tiếc, tai họa kia đã chết," Tề Hạo Nhiên cười lạnh một tiếng: "Cho dù không chết, nàng làm hại Mạc gia bị diệt môn, còn hại chết mẫu thân của mình, cũng sẽ bị nước miếng thế nhân làm chết đuối, chẳng lẽ ngươi không biết hiện giờ bên ngoài đồn đãi về nàng đều là gì sao? Một kẻ lang tâm cẩu phế, một kẻ bạch nhãn lang! Năm đó Mạc gia yêu thương nàng như thế, nhưng mà nàng thì sao? Bởi vì sợ hãi cường giả diệt Mạc gia, lee~dđ.lqđ thà rằng làm rùa đen rút đầu, thậm chí ngay cả lễ tang của lão gia tử Mạc gia cũng không có gan tham gia, nói tới đây ta thật tương đối bội phục phụ nữ (cha và con gái) Hạ Minh và Hạ Sơ Tuyết, sáu năm trước, Hạ Minh vì Mạc lão gia tử thủ linh trăm ngày, Hạ Sơ Tuyết đã thương tâm khóc ngất xỉu ở lễ tang, thân là thân ngoại tôn nữ (cháu gái ngoại ruột) của Mạc lão gia tử nàng lại đang làm gì? Nhát gan sợ phiền phức như thế, không phải là bạch nhãn lang thì là cái gì?"

"Tề Hạo Nhiên, ngươi im miệng cho ta!" Cả người tiểu công chúa run run không ngừng, đôi mắt phun ra ngọn lửa tức giận: "Nhược Vân tỷ tỷ không phải loại người như vậy, năm đó khẳng định nàng có nỗi khổ khó nói, hơn nữa hiện tại nàng đã mất! Ta không cho phép ngươi nói xấu nàng!"

Tiếng nói của tiểu công chúa chưa dứt, Mạc Thượng Phi bên người đã giống như một thanh lợi kiếm vọt qua phía Tề Hạo Nhiên.

Nhưng mà, cho dù thiên phú của hắn không tệ, lại cũng không phải là đối thủ của Tề Hạo Nhiên lớn hơn hắn mười tuổi.

Tề Hạo Nhiên cười trào phúng, che cây quạt ở phía trước mình, cũng chặn lại của nắm tay Mạc Thượng Phi, sau đó, một luồng lực lượng thông qua cây quạt truyền ra ngoài, ‘ầm’ một tiếng, thân mình Mạc Thượng Phi lập tức lui về sau mấy bước, cánh tay khẽ run lên.

"Mạc đại ca," Trái tim tiểu công chúa căng thẳng, bước nhanh đi đến trước mặt Mạc Thượng Phi, ánh mắt lo lắng nói: "Mạc đại ca chàng thế nào? Huynh đi tìm viện binh Hạ gia, ta đến ứng phó y là được."

Mạc Thượng Phi lắc lắc đầu: "Không được, ta không thể để nàng ở chỗ này, hôm nay ta nhất định phải mang nàng đi, ta tuyệt sẽ không để nàng gả cho tên cặn bã này!"

"Ha ha, Mạc Thượng Phi, ngươi muốn mang tiểu công chúa đi, vậy ngươi nghĩ tới hậu quả sao?" Tề Hạo Nhiên cười ‘ha ha’ hai tiếng, dùng ánh mắt khinh miệt quét mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn của Mạc Thượng Phi: "Sau lưng Hạ gia có Kim Đế lại như thế nào? Gia gia của ta cũng đã đột phá đến cảnh giới Võ Đế, hơn nữa bệ hạ Lưu Phong quốc chúng ta, làm sao sẽ sợ hãi Kim Đế kia? Huống chi, ta không tiếp thu Hạ gia sẽ vì một hộ vệ nho nhỏ như ngươi mà đối đầu với bản công tử."