Nhìn khuôn mặt tuyệt sắc tràn đầy nước mắt của Hạ Sơ Tuyết, trái tim Thu Na run mạnh một cái, nàng ta nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại, rồi chậm rãi lặng lẽ mở ra, ánh mắt kiên định nói: "Con yên tâm, l.q.đ y sẽ không biết, đời này đều sẽ không biết, con vẫn là đại tiểu thư Hạ gia cao cao tại thượng! Không có bất luận kẻ nào có thể bất kính với con! Mà phàm là nhân vật uy hiếp đến con, mẫu thân đều sẽ giúp con giải quyết."
Hạ Sơ Tuyết mím chặt môi, cho tới bây giờ, nàng ta biết lại nói nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng, chỉ có thể nghĩ hết biện pháp giấu diếm tất cả những chuyện này!
"Ngươi đi đi."
Nàng ta đứng lên, đưa lưng về phía Thiên Hưng quốc sư, âm thanh lạnh như băng nói: "Ta không muốn gặp ngươi, ta cũng tuyệt sẽ không thừa nhận ngươi là phụ thân của ta, phụ thân ta chỉ có một, chính là Hạ Minh! Ta là cốt nhục của Hạ gia, không có chút quan hệ nào với ngươi, hiện tại ngươi lập tức rời đi, nếu không mà nói ta tất nhiên sẽ đem dùng tội trộm cướp bắt ngươi lại!"
Thiên Hưng quốc sư nhìn Hạ Sơ Tuyết, than nhẹ một tiếng, y muốn nói cái gì đó, lại muốn nói mà ngừng, cuối cùng xoay người rời đi, không có lại lưu lại một từ nào.
"Tuyết nhi."
Thu Na khẽ rũ mắt xuống, ôm chặt thân thể run run của Hạ Sơ Tuyết, đáy mắt hiện lên vẻ ác độc và sắc bén.
"Nếu con không thích y, thì hiện tại mẫu thân có thể tìm người giết y!"
Thân mình Hạ Sơ Tuyết run lên, kinh ngạc nhìn về phía khuôn mặt tràn ngập tàn nhẫn của Thu Na.
Cho tới nay, nàng ta cho rằng mình và phụ thân mới là người tâm ngoan thủ lạt, duy chỉ mẫu thân vĩnh viễn là dịu dàng nhàn thục như vậy, nhưng mà nàng ta lại không nghĩ tới, nữ tử này cũng có tâm địa nhẫn tâm như thế.
Thiên Hưng quốc sư chẳng những có quan hệ xác thịt với nàng ta, mà còn giúp nàng ta làm nhiều chuyện như vậy, hiện giờ vì ích lợi của mình, nàng ta có thể giết y?
Một cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân Hạ Sơ Tuyết chui vào trái tim, làm cho thân thể của nàng ta càng lạnh như băng, không có một chút độ ấm.
Phụ thân đặt lợi ích trên hết, mẫu thân cũng như thế.
Vì sao nàng ta không có một người thân nào bình thường?
Tuy rằng mẫu thân luôn miệng nói làm những chuyện đều là vì mình, kỳ thực nữ tử này, chỉ vì chính nàng ta.
Nghĩ vậy, Hạ Sơ Tuyết hít vào một hơi thật sâu, xem ra nàng ta phải sớm quyết định vì bản thân.
Nếu không mà nói, chờ một ngày nàng ta không còn giá trị lợi dụng, có lẽ kết cục sẽ giống như Hạ Nhược Vân và Thiên Hưng quốc sư.
"Nương, ta có chút mệt mỏi."
Hạ Sơ Tuyết bình phục cảm xúc trong nội tâm, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Chuyện của Thiên Hưng quốc sư, lqđ sẽ do mẫu thân tự giải quyết, chuyện này quyết không thể để cho Hạ Minh biết, nếu không hai người chúng ta tuyệt đối xong đời!"
"Được," Thu Na nhẹ nhàng cười: "Con đi xuống nghỉ ngơi đi, ở trong vòng vài ngày này, ta sẽ làm cho Thiên Hưng quốc sư biến mất, y còn ở trên đời này quả thật rất nguy hiểm, chỉ có y đã chết, bí mật này mới sẽ không bị người khác biết."
Hạ Sơ Tuyết nhìn Thu Na một lần cuối cùng, xoay người đi đến ngoài phòng, vì vậy nàng ta không nhìn thấy, ở nháy mắt nàng ta xoay người, khuôn mặt dịu dàng kia của Thu Na lập tức trầm xuống, đôi mắt không biết suy nghĩ cái gì.
.......
Trong mật thất, vừa đi vào, Hạ Minh đã cảm giác được hơi thở cực nóng nghênh diện đánh tới, thiếu chút thiêu đốt cả người y.
Y vội vàng lắc mình mới tránh thoát ngọn lửa nghênh diện mà đến, trong đôi mắt lãnh khốc hiện lên một tia sáng lạnh.
"Chu Tước đại nhân, vừa rồi ta ở bên ngoài gọi người, vì sao người không có nghe được?"
Một giọng nói truyền ra từ trong thạch thất, mang theo cười lạnh: "Giúp ngươi? Vì sao ta phải giúp ngươi? Ta cho ngươi tìm đồng bạn của ta giúp ta, ngươi tìm được không? Ngay cả một chút tin tức ngươi cũng không có mang đến cho ta, còn muốn làm cho ta làm đả thủ (tay đấm) miễn phí cho ngươi? Ngươi là đang mơ mộng hão huyền?"