Cố Nhược Vân nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp kia rơi vào trong tai Hạ Minh, làm tâm của y nháy mắt trở nên vô cùng sợ hãi.
Khó trách…….. Khó trách lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử này, y có một cảm giác loại rất kỳ quái.
Khó trách nàng lại biết rõ ràng chuyện năm đó như thế.
Thì ra nàng vậy mà chính là Hạ Nhược Vân!
"Ngọc nhi."
Cố Nhược Vân chậm rãi mở miệng, giọng nói kia vang lên ở trong đại đường, giống như tiếng sấm đánh, lại làm cho trái tim của mọi người bị chấn động một chút.
Vừa rồi, nàng xưng hô thiếu niên này là gì?
Ngọc nhi?
Chẳng lẽ hắn là Hạ Lâm Ngọc?
Sắc mặt Hạ Minh xám trắng, mặt lộ vẻ tuyệt vọng, y chẳng thể nghĩ tới Hạ Nhược Vân sẽ về đến nơi đây, hơn nữa ngay cả Hạ Lâm Ngọc cũng còn sống!
"Ngọc nhi, năm đó Lục Trầm đối đãi với đệ như thế nào, hiện tại đệ có thể trả lại y gấp bội!" Cố Nhược Vân khẽ giương mắt lên: "Chỗ này ta có đủ đan dược, lqđ cho dù làm cho y chỉ còn lại một giọt máu, ta cũng có thể cứu sống y, cho nên đệ muốn ngược đãi y thế nào thì có thể ngược đãi thế đó!"
Trong sáu năm này, sống ở bên trong thù hận đâu chỉ là Cố Nhược Vân?
Hạ Lâm Ngọc cũng như thế!
Hắn vĩnh viễn sẽ không quên, đau đớn tê tâm liệt phế khi kiếp trước phải trơ mắt nhìn tay chân của mình bị chém đứt, nhưng càng làm cho hắn đau lòng là ánh mắt tan nát cõi lòng mà tuyệt vọng kia của tỷ tỷ, ánh mắt kia luôn luôn khắc vào trong đầu của hắn, làm cho hắn không xóa đi được.
"Ngọc nhi, ngươi là Ngọc nhi?" Lục Trầm há miệng thở dốc, trong cổ họng phát ra âm thanh khó khăn: "Ngọc nhi, nể tình ta đã từng chăn sóc ngươi, ngươi tha ta đi, ta thật sự không muốn chết!"
Con ngươi của Hạ Lâm Ngọc đảo qua khuôn mặt tái nhợt của Lục Trầm, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú không có biểu cảm gì, giọng nói thanh thúy mang theo hận ý thấu xương, chậm rãi vang lên trong đại đường trống trải này.
"Tỷ tỷ đã thấy mẫu thân chết, ngươi còn giết chết ta ở trước mặt của nàng! Lục Trầm, ngươi nói xem làm sao ta có thể buông tha cho ngươi? Kẻ nào làm cho tỷ tỷ rơi lệ, ta đều sẽ không bỏ qua!" Hạ Lâm Ngọc cười lạnh một tiếng, đột nhiên chuyển mắt nhìn Hạ Minh, mặt không biểu cảm nói: "Hạ Minh, không phải ngươi từng ghét bỏ ta là phế vật sao? Ngươi còn nói huyết mạch của ngươi chỉ có một mình Hạ Sơ Tuyết, ta chỉ là một trói buộc mà thôi! Nhưng mà thật đáng tiếc, Hạ Sơ Tuyết cũng không phải thân sinh của ngươi, cho nên ngươi nhất định đoạn tử tuyệt tôn!"
Thân mình Hạ Minh nhẹ nhàng run lên, hơi hơi nhắm hai mắt lại, thế nào y cũng thật không ngờ, nữ nhi mình yêu thương nhiều năm như vậy lại là tư sinh tử (con riêng) của người khác.
Hiện tại chỉ cần nghĩ đến chuyện này, tâm của y lập tức giống như đau không cách nào tự kềm chế giống như đao cắt, càng là hận không thể bóp chết tiện nữ nhân Thu Na kia!
"Đoạn tử tuyệt tôn, ha ha," Hạ Minh nở nụ cười, tiếng cười kia mang theo vô tận thê lương và đau đớn, y quay đầu nhìn về phía Hạ Lâm Ngọc, nói: "Không nghĩ tới Hạ Minh ta lăn lộn nhiều năm như vậy, đến cuối cùng vậy mà trở thành hai bàn tay trắng, ta vì một tư sinh nữ mà hại chết thân cốt nhục của ta! Ngọc nhi, Vân Nhi, ta biết trong lòng các ngươi có hận đối với ta, llêqquýđđônn nhưng mà năm đó ta cũng là bị lời nói dối của người kia lừa gạt, huống chi huyết mạch tương liên, bất luận như thế nào ta cũng là phụ thân của các ngươi, điểm này vĩnh viễn cũng sẽ không thể thay đổi, chẳng lẽ các ngươi thật sự muốn làm ra chuyện giết cha?"
Hạ Lâm Ngọc nhíu chặt mày thanh tú lại, lại vào lúc này, một giọng nói truyền đến từ bên cạnh, mang theo cười lạnh.
"Giết cha? Không phải chính ngươi đã từng làm loại chuyện này sao?" Cố Nhược Vân cười cười, nụ cười kia cũng không đến đáy mắt, trong con ngươi đen thanh lãnh của nàng nhiễm sự lạnh lẽo sắc bén nhàn nhạt: "Cho nên, ta cũng không để ý làm chuyện ra giống như ngươi."