Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 881: Người Đệ Nhất Thành Tới (Năm)



Edit: Kaylee

Trong hư không, một bóng dáng màu đỏ minh diễm như mặt trời chói chang lẳng lặng đứng đó, khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân nâng lên một nụ cười lãnh khốc, con ngươi đen thâm thúy giống như một thanh lợi kiếm, lộ ra sắc bén và lãnh liệt.

Thanh sam nam tử ngẩng đầu lên, lập tức chống lại đôi con ngươi lãnh khốc kia của nam tử, tâm lập tức run run vài cái, lqd nếu nói ở nơi này có người làm cho y sợ hãi, phỏng chừng cũng chỉ có một mình hồng y nam tử này.

Nhưng mà, làm cho y thật không ngờ là, làm sao người này có thể xuất hiện ở trong Lưu Phong quốc?

"Nghĩa phụ."

Nhìn hồng y nam tử đứng thẳng ở trên hư không, con ngươi thanh lãnh của Cố Nhược Vân chậm rãi ôn hòa xuống, bên môi nâng lên một chút tươi cười: "Người đã đến rồi?"

"Vân Nhi, con yên tâm, hôm nay có ta ở nơi này, ta ngược lại muốn nhìn ai dám động một sợi tóc của con!"

Giọng nói này, vô cùng khí phách lăng vân, nam nhân hơi hơi dương cằm, lấy tư thế từ trên cao nhìn xuống nhìn mọi người phía dưới.

Thanh sam nam tử nhíu chặt mày, y vốn tưởng rằng nhiệm vụ này rất là thoải mái, lại không hề nghĩ tới Cố Thiên này lại lấy được tin tức nhanh như vậy, nếu có hắn ở chỗ này, chỉ sợ chỉ có thể tạm thời buông tha cho nữ tử này!

"Cố Thiên, ngươi đừng cho rằng Đệ Nhất thành chúng ta sợ ngươi, ta thừa nhận những năm gần đây thực lực của ngươi quả thật tăng trưởng rất nhanh, nhưng mà thì tính sao? Đệ Nhất thành chúng ta cũng không có xuất động cường giả chân chính! Nếu như ngươi còn tiếp tục đối địch với Đệ Nhất thành chúng ta, thì kết cục chính ngươi biết, chúng ta đi!"

Tục ngữ nói, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tuy rằng mình và người này đều là Võ Đế cao cấp, nhưng mà chênh lệch thực lực không phải chỉ một chút, cho dù tất cả mọi người cùng xông lên, cũng không nhất định có thể giết người điên này!

Nếu không, Cố Thiên này cũng sẽ không thể làm cho Đệ Nhất thành đau đầu như thế!

Ầm!

Lời nói của thanh sam nam tử lại giống như sét đánh ngang tai, trực tiếp nổ vang ở trong đầu của Cố Nhược Vân, biểu cảm của nàng có một khắc dại ra, ánh mắt kinh ngạc ngóng nhìn bóng dáng màu đỏ lãnh khốc trong hư không kia.

"Người……... Là Cố Thiên?"

Khó trách, khó trách nam nhân này lại mang đến cho nàng một loại cảm giác thân thiết, thì ra hắn vậy mà chính là người thân mình luôn muốn tìm kiếm! Buồn cười là, lúc phụ thân đứng ở trước mặt của nàng, nàng lại không biết.

Nam nhân cúi đầu nhìn về phía khuôn mặt kinh ngạc sững sờ kia của nữ tử, con ngươi lãnh khốc dần dần ôn hòa xuống, tràn ngập sủng nịch và áy náy.

"Vân Nhi, thật có lỗi, lúc đó ta không có nhận ra con, nếu lúc đó ta biết thân phận của con, bất luận như thế nào ta cũng sẽ không để cho con không từ mà biệt."

Sau khi câu nói này vang lên, Cố Nhược Vân đột nhiên vọt tới phía nam nhân, đột nhiên nhào vào trong lòng của hắn, rồi sau đó nàng ôm chặt hồng y nam tử trước mắt, giọng nói có chút run run nói: "Cha, con chỉ biết, l^q"đ người và mẫu thân vẫn còn sống ở trên đời này, hiện tại rốt cục con cũng nhìn thấy người, cũng không uổng con đến Đông Nhạc đại lục này một chuyến."

Hồng y nam tử rũ mắt cười khẽ, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt lãnh khốc kia bao phủ vầng sáng nhàn nhạt, ánh mắt dịu dàng như nước giống như có thể nhấn chìm người.

"Những năm gần đây vất vả cho con, về sau con cứ đi theo bên người cha, ta sẽ không lại để cho bất luận kẻ nào xúc phạm tới con!"

Ngọc Nhi, rốt cục ta cũng nhìn thấy nữ nhi của chúng ta, hơn nữa nữ nhi của chúng ta còn vĩ đại như vậy, mà lúc này nàng lại ở nơi nào?

Thanh sam nam tử nhìn hai người cha và nữ nhi ôm nhau ở hư không kia, phất tay lập tức xoay người rời đi, nhưng mà ở trong nháy mắt y xoay người, cũng không có trông thấy ánh mắt Hồng Liên Lĩnh chủ nhìn đến.