Giờ này khắc này, sắc mặt của Hồng Liên Lĩnh chủ hoàn toàn cứng ngắc.
Nàng nói nàng diệt Tiên Địa?
Còn là không cẩn thận?
Hồng Liên Lĩnh chủ hít vào một hơi thật sâu, mới không bị câu nói này của Cố Nhược Vân dọa ngốc.
Thật lâu sau, hắn mới cười thật to.
Tiếng cười kia truyền khắp ở trong toàn bộ khách điếm, làm cho khách nhân phòng khác đều bị dọa phát hoảng, trực tiếp chạy ra khỏi phòng.
"Không nghĩ tới Tiên Địa cuồng ngạo không ai bì nổi kia cũng có một ngày này, ha ha ha!"
Tâm tình của Hồng Liên Lĩnh chủ rất tốt, phải nói là vô cùng tốt!
Nha đầu kia không hổ là nữ nhi bảo bối của hắn, ngay cả phong cách hành sự đều không có sai biệt với hắn!
"Vân Nhi, chuyện này con làm rất tốt! Ta đã sớm nhìn Tiên Địa kia khó chịu, không nghĩ tới bọn họ vậy mà bị nữ nhi của ta diệt!" Trên mặt Hồng Liên Lĩnh chủ tràn đầy tươi cười, đôi con ngươi mỉm cười dừng ở trên người Cố Nhược Vân: "Nếu mẫu thân của con biết nhữn gì con làm, nhất định cũng sẽ tự hào vì con."
Cố Nhược Vân nhìn khuôn mặt vui sướng khi người gặp họa kia của nam tử, bất giác cảm thấy không biết nói gì.
Trong tay nhà mình nữ nhi giết vô số mạng người, vậy mà dám cảm thấy tự hào?
Phỏng chừng cũng chỉ có loại đồ điên Hồng Liên Lĩnh chủ này mới có thể nói ra loại lời nói này.
"Đúng rồi, Vân Nhi, lần này con cùng ta về Hồng Liên Lĩnh đi." Hồng Liên Lĩnh chủ mới mặc kệ Cố Nhược Vân suy nghĩ như thế nào, dù sao cách làm của nàng làm cho hắn rất là vừa lòng.
"Không được," Cố Nhược Vân lắc lắc đầu, giữa mặt mày hiện lên vẻ trầm tư: "Nếu con trở về Hồng Liên Lĩnh cùng người, lqđ phỏng chừng thực lực của con sẽ tăng trưởng rất chậm, cho nên con tính toán rời đi Lưu Phong quốc này xuất môn lịch lãm."
Hồng Liên Lĩnh chủ sửng sốt một chút, mày kiếm nhíu chặt lại: "Hiện tại con đã khiến cho Đệ Nhất thành chú ý, con ở bên ngoài ta thật sự không cách nào yên tâm."
"Cha, qua nhiều năm như vậy, cừu địch con đắc tội còn ít sao? Đầu tiên là Luyện Khí Tông, sau lại là Tiên Địa, từng cái thế lực đối với con lúc đó mà nói đều rất là cường đại, thậm chí còn đều có thể bóp chết con trong nháy mắt, nhưng mà con vẫn đứng vững."
Cố Nhược Vân cười cười.
Nàng nói là sự thật, lúc trước nàng rất là nhỏ yếu, mà đối với nàng lúc đó mà nói, Luyện Khí Tông và Tiên Địa đều là quái vật lớn xa không thể kịp.
Nhưng mà, cuối cùng người chết không phải là nàng!
Mà là những người được coi là quái vật lớn kia!
Không có nguy hiểm, làm sao trưởng thành?
Theo thực lực của nàng càng ngày càng mạnh, gặp phải kẻ địch cũng tất nhiên càng ngày càng mạnh, nếu không mà nói, cả đời này thực lực của nàng cũng chỉ có thể giới hạn như thế.
Nàng không sợ nguy hiểm!
Sợ chính là không có nguy hiểm!
Hồng Liên Lĩnh chủ cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ thở dài nói: "Vân Nhi, ta rất muốn con trở về với ta, nhưng mà, nếu con thật sự làm ra quyết định này, ta đây cũng sẽ không ngăn cản con, con trưởng thành, quả thật có ý nghĩ của chính mình, phụ thân cảm thấy kiêu ngạo vì con."
"Cha."
Cố Nhược Vân đi lên phía trước, vươn hai tay ôm chặt Hồng Liên Lĩnh chủ, tựa đầu chôn ở trong lòng của hắn, bên môi nâng lên một chút tươi cười.
"Con biết người rất muốn nhìn thấy mẫu thân, nhưng mà, con không thể chỉ để một mình người nỗ lực, con cũng phải vì một nhà đoàn tụ mà nhanh chóng trưởng thành lên, người yên tâm, mệnh của nữ nhi thật cứng rắn, trên đời này quả thật rất nhiều người muốn giết con, nhưng cuối cùng, những người đó đều đã chết!"
"Được."
Hồng Liên Lĩnh chủ than nhẹ một tiếng: "Lệnh bài này con cầm đi, kẻ thấy lệnh bài, đều như nhìn thấy ta! Phàm là người Hồng Liên Lĩnh, con đều có thể ra lệnh cho bọn hắn! Hơn nữa lệnh bài này còn có một công năng, chính là có thể ngăn cản ba lần công kích vì con, bất luận công kích nào cũng có thể ngăn cản cho con."
Cố Nhược Vân nắm chặt lệnh bài Hồng Liên Lĩnh chủ đưa tới, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm.
Đây chính là tư vị tình thương của cha?
Kiếp trước, nàng chưa từng thể hội qua ấm áp phụ thân mang đến, nhưng mà hiện giờ nàng lại cảm nhận được, cái gì gọi là phụ thân!