Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 940: Đại hội bắt đầu (ba)



Edit: kaylee

"Phong trưởng lão."

Phong Tiêu Tiêu cảm nhận được ánh mắt của Cố Nhược Vân, lqđ khẽ cau mày, trong mắt đẹp phản chiếu nữ tử mặc y phục màu xanh kia, hạ giọng hỏi: "Vị cô nương đứng ở bên người Y thánh là ai?"

Nghe vậy, Phong trưởng lão nhìn Cố Nhược Vân, nói: "Nếu ta không có đoán sai, nàng chính là nữ tử làm Hoàng Phỉ Phỉ bị thương nặng, còn buộc Hoàng Xuyên phải xin lỗi kia."

"Phải không?" Phong Tiêu Tiêu trầm mặc xuống, thật lâu sau, mới chậm rãi mở miệng: "Nàng rất nguy hiểm!"

Lúc này đây, Phong trưởng lão hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Phải biết rằng từ nhỏ tiểu thư nhà mình đã thiên tư trác tuyệt, càng là đệ nhất nhân thế hệ trẻ tuổi Phong Cốc! Bằng vào nỗ lực ép đệ đệ đồng phụ dị mẫu (cùng cha khác mẹ) của mình kia xuống, trở thành thiếu Cốc chủ Phong Cốc!

Hơn nữa, cho dù là ở trong Đệ Nhất thành, cũng tuyệt đối là thiên tài trẻ tuổi xếp danh trên!

Nhưng mà nàng lại nói một nữ tử trẻ tuổi như thế rất nguy hiểm?

Mặc cho Phong trưởng lão nhìn thế nào, cũng nhìn không ra rốt cục Cố Nhược Vân nguy hiểm ở chỗ nào!

"Đại tiểu thư, xin thứ cho thuộc hạ ngu muội, không biết ý của người là…….."

"Phong trưởng lão," Ánh mắt Phong Tiêu Tiêu ngưng trọng nhìn Cố Nhược Vân, chậm rãi mở miệng với lão giả bên cạnh: "Ta biết hành vi hôm nay của Hoàng Xuyên là ngươi trao quyền, một khi đã như vậy, thì tùy theo lão đi, chỉ cần không lôi Phong Cốc chúng ta ra, mặc kệ lão muốn làm cái gì cũng không cần quản nhiều, về phần nữ tử này, nàng quả thật rất nguy hiểm! Ta cũng không biết vì sao ta sẽ có loại cảm giác này, nhưng mà ta biết, một khi nàng trưởng thành lên, tuyệt đối không người có thể khống chế!"

"Đại tiểu thư, ta không cách nào tán thành lời nói của người! Cho dù thiên phú của nữ nhân này không tệ, cũng chỉ là đối với bên ngoài mà nói! Đại tiểu thư người là thiếu Cốc chủ Phong Cốc Đệ Nhất thành, thiên phú càng là kinh diễm tuyệt luân, cho dù nàng cường thịnh cỡ nào, cũng sẽ không thể so được đại tiểu thư người."

Phong Tiêu Tiêu nhẹ nhàng cười, ánh mắt kia lại lộ ra ánh sáng làm cho người ta xem không hiểu.

"Phong trưởng lão, thiên phú của ta quả thật không tệ, nhưng đại lục to lớn như thế, khó nói không có loại thiên tài tuyệt thế này xuất hiện."

Nhất thời, Phong trưởng lão trầm mặc xuống, không bao lâu, trong mắt lão xẹt qua vẻ sắc bén: "Như thế, đại tiểu thư, không bằng chúng ta mời chào nữ tử này, khống chế ở trong tay của chúng ta, cứ như vậy, mặc kệ nàng nguy hiểm thế nào, cũng là người của chúng ta."

"Không," Phong Tiêu Tiêu lắc lắc đầu: "Ngươi đừng nhìn vị nữ tử này mặt ngoài thanh lãnh, kì thực nội tâm cao ngạo, lấy loại phẩm tính này của nàng, sẽ không tình nguyện ở dưới người, chúng ta khống chế không được nàng."

Khống chế không được?

Phong trưởng lão sửng sốt một chút: "Cứ để mặc cho nàng như vậy?"

"Người như nàng, tốt nhất chúng ta đừng kết thù với nàng, nếu thật sự kết thù với nàng, thì tất nhiên phải trừ bỏ nàng, vĩnh tuyệt hậu hoạn!" Khi nói lời này, tươi cười trên mặt Phong Tiêu Tiêu biến mất, llêquyýđôn thay vào đó là túc sát và rét lạnh: "Hơn nữa, phải ở dưới tình huống nắm chắc có thể giết nàng, một khi để cho nàng trốn thoát, sẽ hậu hoạn vô cùng! Nhưng mà hiện tại chúng ta còn không có thâm cừu gì với nàng, không cần phòng bị như thế, về phần chỗ Hoàng Xuyên, ngươi không cần quản nữa, đánh mất một con chó ta còn có thể tìm ngàn vạn con."

Đối với nàng ta mà nói, Hoàng Xuyên chỉ là tay sai vì làm việc cho Phong Cốc mà thôi, có cũng được mà không có cũng không sao!

Phong trưởng lão vốn muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói ra, ánh mắt lão nhìn về phía Cố Nhược Vân cũng không khỏi mang theo chất vấn, không biết rốt cục nữ tử này có bản lãnh gì, làm cho đại tiểu thư đánh giá nàng như thế?