Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 997: Cố Nhược Vân? Giả mạo! (một)



Edit: kaylee

Tiệc tối Hắc Vân thành, Cố Nhược Vân vẫn là không có tham gia.

Sau khi nàng giúp Giang lão chữa trị tốt thương thế, cũng lấy được thứ mình muốn, thì không có lưu lại mà lập tức rời đi! Về phần thiếu niên thanh tú đi theo ở bên người Giang lão, vài lần muốn nói mà ngừng, lqđ cuối cùng chỉ là đỏ mặt đi đến trước mặt Cố Nhược Vân, có chút ngại ngùng nói một câu: "Hi vọng ngày sau, chúng ta còn có cơ hội gặp nhau."

Mà ở sau khi hắn nói xong lời này, vội vàng xoay người rời đi ngay tại dưới ánh mắt có chút không hiểu của Cố Nhược Vân, một khắc cũng không ngừng lại.

Hạ Lâm Ngọc giống như nhìn ra cái gì, chỉ là hắn không có nói gì cả, quay đầu nhìn về phía nữ tử áo xanh bên người, cười cười, nói: "Tỷ, chúng ta đi thôi."

"Được."

Cố Nhược Vân gật gật đầu, đáy mắt hiện lên vẻ sắc bén: "Việc cấp bách hiện giờ, chúng ta cần đuổi tới chủ thành, nơi đó có phủ đệ của Dược Tông! Đương nhiên, nếu ven đường có thể lại phát hiện một ít dược liệu, thì càng là không thể tốt hơn."

Hạ Lâm Ngọc cười thanh thiển, ngay từ đầu, hắn quả thật đã không ôm hi vọng gì đối với cánh tay bị cụt của mình, nhưng hôm nay, trong lòng hắn lại bốc cháy lên ao ước.

Hắn không nghĩ trở thành trói buộc của giống như trước tỷ tỷ!

Hắn muốn dựa vào năng lực của mình, bảo vệ tốt người hắn yêu cả đời này.

.........

Bắc Tạp lãnh địa, giống như một quốc gia có được lãnh thổ cực kỳ rộng rãi! Mà tại bên trong Bắc Tạp lãnh địa này, llêqquyýđônn cũng là vang danh vì dược liệu phong phú! Cho nên, Cố Nhược Vân một đường đi tới, đã thu hoạch không ít dược liệu trân quý! Đáng tiếc là, trong dược liệu này, lại không có một cái là nàng chân chính cần dùng đến.

Thiên Phạt Chi Sâm!

Cho dù cũng không phải là địa phương hung hiểm nhất trong Bắc Tạp lãnh địa, lại có vô số hiểm cảnh và mê cung! Nếu ngươi không pải quá mức quen thuộc địa hình Thiên Phạt Chi Sâm mà mạo muội bước vào chỗ này, thì đợi ngươi chính là sẽ bị vây ở đây vĩnh viễn!

Cho dù ngươi vô cùng quen thuộc đối với địa hình này, ‘ùn ùn’ hiểm cảnh và Linh Thú cường đại cũng sẽ làm cho ngươi vô cùng đau đầu, bởi vậy, hiếm khi có người tiến vào Thiên Phạt Chi Sâm.

Nhưng mà, lúc này trong Thiên Phạt Chi Sâm, phía trên đường nhỏ u tĩnh, đã có một đám người vượt mọi chông gai đi tới phía trước.

Trong những người đó, đi tuốt đàng trước là một nam tử anh tuấn mặc trường bào sợi đay, làn da hắn màu tiểu mạch khỏe mạnh, hiển nhiên là vì thường xuyên chiến đấu ở ngoài! Thái dương có một vết sẹo cắt ngang, không chút ảnh hưởng đến vẻ đẹp của hắn, ngược lại càng tăng thêm một phần anh khí vì khuôn mặt vốn anh tuấn kia.

Phía sau nam tử, theo sát một thiếu nữ xinh xắn lanh lợi, dáng vẻ thiếu nữ kia vô cùng điềm mỹ (ngọt ngào + xinh đẹp), đôi mắt to trong veo như nước sáng ngời có thần, hoàn toàn không phải cùng một cái khuông với đại hán thô cuồng bên người nàng này.

"Đội trưởng, chúng ta đã đến Thiên Phạt Chi Sâm một tháng, vẫn không thể đi ra ngoài, chẳng lẽ chúng ta phải bị vây cả đời ở chỗ này?"

Một gã nam tử trung niên nhịn không được oán giận ra tiếng, trời biết, bọn họ ở trong Thiên Phạt Chi Sâm một tháng đã thiếu chút bị buộc điên rồi! Nếu không phải tại đám khốn khiếp kia, bọn họ cũng sẽ không thể bị bức bách cho tới trình độ bây giờ! 

Nam tử mặc trường bào sợi đay được xưng là đội trưởng cau chặt mày kiếm, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi, nhưng cuối cùng hắn vẫn là than nhẹ một tiếng.

"Ta biết Thiên Phạt Chi Sâm có một con đường khác, chỉ là trên con đường kia có một con Linh Thú Võ Đế trung cấp trấn thủ! Con Linh Thú kia, l.q.đ cũng là Vương giả trong Thiên Phạt Chi Sâm! Cho nên con đường kia chúng ta là không cách nào đi qua! Hiện giờ chúng ta chỉ có thể tìm đường khác."