Phế Sài Truy Mỹ Ký

Chương 39



    Chương 39

Hôm nay không biết vì sao, trời biến trong xanh như vậy, không khí ô nhiễm đều giảm xuống, Lê Mộc tâm tình đều biến tốt lắm.

Trước sau như một đi từ nhà đến công ty, tựa hồ mọi người đều bởi vì thời tiết tốt tâm tình đều tốt, Lê Mộc dọc đường đi đều cùng các đồng nghiệp quen lẫn không quen nhiệt tình chào hỏi, mà đối phương cũng đáp lại một nụ cười bạn bè.

"Chúng ta lão bách tính a ~ nay thật cao hứng, chúng ta lão bách tính..." Lê Mộc dọc đường đi cứ ngâm nga bài hát này, thập phần cà lơ phất phơ đi vào văn phòng.

"Mạc lão đại hảo!" Lê Mộc ở cửa liền gặp Mạc Tích Vũ, ngang nhiên giỡn giỡn kính một lễ chào theo nghi thức quân đội không được tiêu chuẩn cho lắm, biểu tình trên mặt cũng đặc biệt phong phú, cười theo đúng tiêu chuẩn lộ ra tám cái răng, bộ dáng tiện tiện chọc người bật cười.

Lê Mộc đột nhiên nhiệt tình như vậy ngược lại làm Mạc Tích Vũ hoảng sợ, nói thật nàng đối Lê Mộc trừ bỏ lúc tuyển dụng ra thời điểm khác cũng không có bao nhiêu ấn tượng, thời điểm du lịch lần trước nàng cũng bởi vì bận không có đi, bất quá biểu tình của Lê Mộc thực đem Mạc Tích Vũ chọc cười.

Cái gì gọi là ngoái đầu nhìn lại mỉm một nụ cười trăm vẻ đẹp phát sinh, cái gì gọi là phương bắc có giai nhân khuynh quốc lại khuynh thành, Lê Mộc nghĩ Mạc Tích Vũ khi đó cho hắn chính là cảm giác này, làm cho hắn trong lúc nhất thời sửng sốt.

Bất quá tuy rằng vẻ đẹp của Mạc Tích Vũ quả thật đem Lê Mộc trong nháy mắt sợ ngây người, nhưng rất mau liền phục hồi tinh thần lại, hắn đối Mạc Tích Vũ cũng chỉ là đơn thuần thưởng thức, đã phát thệ đối Lãnh đại mỹ nhân trung tâm như một hắn sẽ không giống những thứ nam nhân khác thay đổi thất thường đồng thời còn nói cái gì lòng thích cái đẹp mọi người đều có, hơn nữa dù sao mỗi ngày nhìn Lãnh đại lão bản thì đối mỹ nữ cũng có lực miễn dịch nhất định, nhưng mà hành lang ngoài văn phòng các sinh vật nam tính khác ước chừng sửng sốt nửa ngày mới hồi phục được tinh thần, không hẹn mà cùng chậc chậc.

Mạc Tích Vũ quả thật bị Lê Mộc giỡn chọc cười, cực kỳ ôn nhu cười khẽ một tiếng, cũng vô cùng hiền lành thân thiết nói: "Lê Mộc tiểu bằng hữu xin chào, sáng sớm đã ngoan như vậy, có phải đến tỷ tỷ đòi đường ăn hay không a?"

"Đường cũng không cần, Mạc lão đại cấp nhiều điểm tiền lương là được rồi, để cho tôi tích đủ tiền cưới lão bà a hắc hắc ~~" Tiếp tục đùa giỡn, Lê Mộc cũng đã được nghe nói về thái độ thân thiết của Mạc Tích Vũ, nhưng không ngờ lại hiền hoà dí dỏm như vậy.

Mạc Tích Vũ cư xử quả thật cùng Lãnh mỹ nhân hoàn toàn bất đồng, nhưng cố tình hai người bọn họ lại là bạn thân nhất của nhau. Nếu nói Lãnh mỹ nhân là một khối băng, thì Mạc Tích Vũ nên so sánh là nước, tính tình ôn nhu hiền hoà chiếm được khen ngợi của toàn bộ cao thấp công ty, ngẫu nhiên cười khẽ cũng làm cho đại đa số nam viên chức trong công ty hồn khiên mộng nhiễu, nói thẳng ra yêu đương tìm Lãnh Huyên, nhưng lấy vợ phải tìm Mạc Tích Vũ.

"Ha ha, chúng ta đi vào trước đi."

Ngữ khí ôn nhuận làm Lê Mộc cảm giác hết sức thoải mái, đến khi nào Lãnh Huyên có thể cùng hắn nói như vậy thì tốt rồi, sau đó không khỏi ảo tưởng một chút đến cảnh Lãnh Huyên đối hắn cực kỳ ôn nhu cùng ngữ khí mềm mại, Lê Mộc lập tức cảm giác lạnh từ lòng bàn chân đến đỉnh đầu, Lãnh đại lão bản nếu đối hắn như vậy hắn sẽ sợ đến hỏng não, quả nhiên Lê Mộc trời sinh tiện nhân, chịu không nổi Lãnh Huyên đối tốt với hắn.

Lê Mộc đi theo Mạc Tích Vũ một bên ngâm nga hát một bên vào trong phòng làm việc, trong lòng nghĩ Lãnh Huyên kỳ thực như bây giờ đã tốt lắm rồi, sau đó đột nhiên bị một thanh âm đánh gãy.

"Uy, đồ con lợn, chuyện gì cao hứng thành như vậy, không phải là cưới vợ đi..." Ngữ khí hàm chứa châm chọc, thanh âm ngả ngớn vừa nghe liền biết là điêu ngoa nha đầu Tư Đồ Tuyết.

"Hít ——" Lê Mộc hút sâu một hơi, sau đó bình phục tâm tình nói: "Tôi bảo, chúng ta không thể đổi điểm xưng hô sao?"

"Đừng cứ mãi cùng tôi chúng ta chúng ta, ai cùng cậu là chúng ta, không gọi đồ con lợn gọi là gì, hỗn đản sao ha ha ha?" Tiếng cười như chuông bạc từ miệng Tư Đồ Tuyết không chút nào keo kiệt phát ra.

Lê Mộc nghe đến đó lập tức không vui, tốt xấu ta cũng xuất thân một thế hệ mỹ nữ, chẳng qua là hiện tại giới tính thay đổi chút, nhưng vẫn không ảnh hưởng mẫu gien tốt đẹp mà Lê Mộc ma ma lưu cho Lê Mộc, hơn nữa Lê Mộc tự nhận chỉ số thông minh cũng không thấp a, tái nói như thế nào cũng không thể là cấp bậc con lợn.

Lê Mộc cố ý sửa sang lại vạt áo, sau đó thập phần cà lơ phất phơ sờ soạng một chút kiểu tóc đẹp trai của mình, giả trang nghiêm chính khoa trương nói: "Khụ khụ! Tư Đồ Tuyết tiểu bồn hữu, mời cô chú ý, khụ khụ ~~ tôi, Lê Mộc, là một hoa dạng đại mỹ nam thế kỷ hai mươi mốt, cô có thể vũ nhục dáng người của tôi, nhưng không thể vũ nhục chỉ số thông minh của tôi, nhớ năm xưa tiểu học tôi còn học toán 100 điểm đâu."

Ngay sau đó Lê Mộc biểu tình biến đổi, nháy mắt từ nghiêm trang ngoan bảo bảo biến thành vẻ mặt tự kỷ cà lơ phất phơ, hướng về phía Tư Đồ Tuyết kiêu ngạo nói: "Tư Đồ Tuyết tiểu bồn hữu, nếu quả thật cô thích, có thể bảo tôi Lê đại soái ca, Lê đại mỹ nam, hoặc dứt khoát gọi thẳng Lê Mộc oppa, tôi cũng không ngại ha ~~" Thời điểm nói hai chữ oppa, Lê Mộc còn giả dạng làm ngữ điệu nữ sinh Hàn Quốc, nhạ cho Tư Đồ Tuyết một thân nổi da gà đến muốn nhảy lầu tự sát.

Lúc này Tư Đồ Tuyết cũng rất phối hợp đáp về một cái biểu tình như cảm thấy ghê tởm, cả người run rẩy hai cái, sau đó sờ sờ cánh tay của mình nói: "Ưm ~~ liền ngươi, Lê đại soái ca? Lê đại suy ca đi! Lê đại mỹ nam, dáng vẻ cậu không giống như nam a." Nói xong ánh mắt Tư Đồ Tuyết không hề kiêng kị bay tới xx của Lê Mộc, sợ tới mức nhanh kẹp hai chân, làm cho Tư Đồ Tuyết rất có cảm giác thành tựu dọa được Lê Mộc.

"Còn oppa đâu, tôi thấy cậu là ói ra thì có, ha ha ha!" Tư Đồ Tuyết thẳng ngoắc ngoắc nhìn địa phương xx của Lê Mộc, sau lại bản thân cũng ý thức được mình sai lầm rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt lập tức hồng tới cần cổ non mịn, nhưng dù như thế miệng Tư Đồ Tuyết vẫn không buông tha người a.

"Dù sao tôi mặc kệ, cô mới là đồ con lợn!" Lê Mộc cũng như Tư Đồ Tuyết gân lên, hắn cũng không tin Tư Đồ Tuyết có thể thắng.

"Cậu là đồ con lợn, cậu chính là đồ con lợn không thương lượng!" Tư Đồ Tuyết miệng hô, ngay sau đó còn nói thêm: "Nhìn cậu ngố như vậy, chính là đồ con lợn!"

"Cô là đồ con lợn!"

"Cậu mới là đồ con lợn!"

"Cô là!"

"A a a! Hỗn đản ngươi chính là heo, heo heo heo heo, hừ đừng có bức lão nương mắng chửi người!" Tính tình điêu ngoa của Tư Đồ Tuyết lập tức liền lên sóng

"Tốt lắm, đừng ồn nữa, ha ha ha, hai cô cậu cãi nhau quá thú vị." Từ Tiểu Lộ rốt cục nhìn không được hai người lẫn nhau cãi cọ, cãi cho bất diệc nhạc hồ, nhưng dù sao công tác còn cần tiếp tục, nàng không thể không đánh gãy Tư Đồ Tuyết cùng Lê Mộc, để cho mọi người hồi lại thần kinh.

Ở một bên nhìn hai người này đối thoại cứ như phát thanh tiết mục ngắn, mỗi ngày nhìn đến Lê Mộc cùng Tư Đồ Tuyết cãi nhau người cả phòng đều không biết nên nói cái gì, cũng bị chọc cho cười ha ha thật to, làm công tác tại cách đó không xa Mạc Tích Vũ tựa hồ cũng nhìn đến tình huống bên này, cũng là yên lặng mím miệng khẽ nở nụ cười.

Trong khoảng thời gian ngắn, phòng làm việc tràn đầy ý cười.

Ở trong phòng làm việc mọi người cười nửa ngày, Lê Mộc mới nhớ tới chính sự còn chưa xử lý, bữa sáng tình yêu mỗi ngày đưa cho Lãnh Huyên hôm nay còn chưa đưa qua, tuy nói đặt ở hộp giữ nhiệt sẽ không sớm nguội, nhưng vẫn là càng sớm ăn càng ngon.

Thời điểm Lê Mộc thí điên thí điên đi đưa điểm tâm cho Lãnh mỹ nhân, muốn mở ra văn phòng tổng giám đốc lại phát hiện căn bản mở không ra, ở ngoài cửa thử dò xét vài lần lúc sau, xác nhận Lãnh đại mỹ nhân không có trong phòng làm việc.

Tặng bữa cơm lại không nghĩ tới trùng hợp Lãnh mỹ nhân không ở văn phòng, sau đó Lê Mộc từ chỗ bí thư biết được hóa ra Lãnh đại lão bản hôm nay còn chưa đến đi làm đâu. Điều này làm Lê Mộc cảm thấy phi thường kỳ quái, bình thường Lãnh Huyên sẽ không muộn như vậy, Lãnh đại lão bản cần cù chăm chỉ không giống các nhân viên quản lý cao tầng khác mỗi ngày đều đi làm muộn, ngược lại đôi khi Lãnh Huyên nàng so với tiểu viên chức như hắn tới còn sớm hơn.

Lãnh gia biệt thự, bên trong một thư phòng ấm áp đơn giản.

Thân mang một chiếc váy áo màu trắng, vị nào đó xinh đẹp không gì sánh được chính đang ngồi ngay ngắn trước bàn, lông mi thật dài nhấp nha nhấp nháy dưới ánh mặt trời chiếu hạ, cũng đem bóng dáng của nàng phác họa một hình ảnh thon dài trên mặt đất, tiểu mỹ nhân khí chất lạnh lùng này giờ đây chính đang khẽ nhăn mày liễu, cúi đầu nghiêm túc xem xét văn kiện.

Một tay nâng tài liệu trong tay, tay kia cầm một cây bút kim làm việc, Lãnh Huyên đôi khi nhìn đến địa phương trọng yếu trong tư liệu thường dùng bút gạch ra, ngẫu nhiên để cây viết trong tay xuống, đôi khi ở trước laptop thao tác, thanh âm đánh bàn phím ở trong căn phòng im lặng càng hiện lên thanh thúy lưu loát.

"Đương đương đương." Đem điều khoản trong hợp đồng đều lần lượt cẩn thận đọc nửa ngày sau, xác nhận cũng không có gì không ổn, Lãnh Huyên cuối cùng ở một phần hợp đồng ký xong tên, lúc này liền vừa vặn nghe được tiếng đập cửa.

Lãnh Huyên nhẹ nhàng để cây viết trong tay xuống, chậm rãi ngẩng đầu nhìn hướng cửa, thanh âm lại cũng không sắc bén như khi ở công ty.

"Tiến vào."

"Tiểu thư ~ "

Vừa dứt lời, một nhân vật nữ người hầu mộc mạc đẩy ra cửa phòng Lãnh Huyên, đi đến trước mặt Lãnh Huyên cung kính nói: "Tiểu thư, lão gia cùng phu nhân bảo tôi mời ngài đi qua dùng bữa sáng, thuận tiện có chuyện dặn dò."

Thời điểm nghe đến hai chữ "phu nhân", ánh mắt Lãnh Huyên có một tia phập phồng rất nhỏ, sau giây lát lướt qua. Lãnh Huyên từ nhỏ sinh hoạt tại nước ngoài, cùng mẫu thân chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, cho nên từ nhỏ đã khát vọng mẫu thân có thể chăm sóc nàng, cho nên Lãnh Huyên nghe lời nhất chính là lời của Lãnh mẫu, mặc kệ Lãnh mẫu nói cái gì Lãnh Huyên đều đáp ứng.

"Ừm, cô quay về cùng ma ma nói tôi đi ra sau." Thanh âm vẫn như cũ thanh lãnh, cũng chỉ khi nói đến mẹ mình, ngữ khí mới mang theo nhiều điểm phập phồng.

"Nga, tôi đã biết tiểu thư" Nữ người hầu cung kính đóng cửa lui ra.

Lãnh Huyên thong thả bước đến cửa sổ, nhìn bên ngoài mặt đất rơi đầy lá, lần này phụ thân mẫu thân gọi mình đi ăn cơm, nghĩ hẳn là sau khi Nhâm gia suy sụp, Lãnh phụ định là lại muốn đem mình cùng gia tộc khác thông gia.

Gia tộc cùng gia tộc trước đó đại đa số đều là chiếu ứng lẫn nhau, hoặc ít hoặc nhiều, hai nhà đều sẽ tiến hành liên hôn, mà con gái của Lãnh gia gia chủ như Lãnh Huyên nàng tự nhiên là một đối tượng liên hôn không tồi, công tử các gia tộc khác cũng đều từng hướng nàng cầu hôn, nghĩ nàng năm nay đã hai mươi lăm, ma ma nhìn đến chính mình vẫn còn độc thân không khỏi sốt ruột mới đem mình kéo đi thân cận đây mà.

Bất quá... Lãnh Huyên giống như bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, sau đó nhẹ nhàng câu khóe miệng, sửa sang lại văn kiện tư liệu trên mặt bàn, đóng máy tính, đứng lên, chầm chậm đi ra thư phòng, hướng về phòng ăn nhà mình đi đến.