Lâm An công công liếc nhìn Đông Phương Thanh Thanh, không, nói một cách chính xác hơn là hắn đang nhìn người đang bị Đông Phương Thanh Thanh giữ chặt.
Lâm An công công sống trong cung mấy chục năm, đã gặp qua vô số người, cho nên đối với mấy công tử của các vị đại thần hầu như đều quen biết, nam tử bị Đông Phương Thanh Thanh giữ chặt, Bách Lý Thần Hi và Đông Phương Thanh Thanh không nhận ra nhưng hắn lại nhận ra.
Đó là tiểu công tử của phủ Quốc Cữu, cũng chính là đệ đệ của Linh Phi, cháu trai của Thái Hậu, người này từ trước giờ vẫn luôn hung hăng càn quấy, ỷ vào thân phận của mình nên đã làm không ít chuyện thương thiên hại lý.
Bách Lý Thần Hi cũng là một nữ tử rất thông minh, vừa thấy dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí của Lâm An công công đã đoán ra được thân phận của người trong tay Đông Phương Thanh Thanh không tầm thường, nhưng có điều, nàng cũng không thèm quan tâm đến những thứ đó, mục đích của nàng vẫn luôn rất rõ ràng.
"Lâm An công công, không biết Hoàng Thượng có ở trong đó không?" Lâm An công công khách sáo, Bách Lý Thần Hi cũng rất khách sáo, có điều, bên trong sự khách sáo đó lại lộ ra vẻ khó tiếp cận và lạnh lùng.
"Bẩm nương nương, Hoàng Thượng có ở trong đó, nhưng mà..." Lâm An công công cung kính trả lời, chỉ là, lời của hắn còn chưa nói xong đã bị Bách Lý Thần Hi đánh gãy: "Như vậy, xin mời thông báo một tiếng."
"Nương nương, Hoàng Thượng đang..." Lâm An công công đang muốn giải thích, trong Ngự Thư Phòng có rất nhiều đại thần, nhưng mà, Bách Lý Thần Hi lại không cho hắn cơ hội nói tiếp: "Ngươi chỉ cần đi vào thông báo là được, còn muốn thấy bổn cung hay không thì quyết định nằm ở Hoàng Thượng."
"Nương nương, có rất nhiều đại thần ở bên trong, ngài có nên chờ một lát hay không?" Lâm An công công không đi mà đem một lời nói ra hết rồi dè dặt nhìn Bách Lý Thần Hi.
Vốn tưởng rằng Bách Lý Thần Hi vì thế mà rời đi, nhưng lại nằm ngoài dự đoán, Bách Lý Thần Hi không hề nhíu mày mà nói: "Nếu không phải biết chuyện đó, bổn cung sao lại tới đây?"
Chỉ một câu, kiêu ngạo không nói nên lời, đúng là khí phách đầy mình, làm Lâm An công công nghẹn đến không biết nói gì.
"Còn không mau đi?"
Nghe vậy, Lâm An công công cũng không dám dừng lại, thi lễ với Bách Lý Thần Hi một cái rồi xoay người đẩy cửa đi vào.
Nạp Lan Ngôn Kỳ đang nổi giận, Lâm An công công rụt cổ một cái rồi vẫn nhắm mắt tiến về phía trước thì thầm vào tai Nạp Lan Ngôn Kỳ chuyện Bách Lý Thần Hi mang tiểu công tử của phủ Quốc Cữu đến cầu kiến ở bên ngoài và đem tất cả lời nói vừa nãy của nàng báo lại cho Nạp Lan Ngôn Kỳ.
Nghe vậy, trong lòng Nạp Lan Ngôn Kỳ hít một tiếng, theo hiểu biết của hắn về Bách Lý Thần Hi, nếu hắn không đồng ý để nàng đi vào thì nàng chắc chắn sẽ tự mình xông vào. Ngước mắt đảo qua quần thần, suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu với Lâm An công công.
Lâm An công công hiểu ý, giọng the thé hô: "Tuyên Thần Quý phi yết kiến..."
Lời vừa nói ra, các đại thần ở đây đều kinh ngạc quay đầu nhìn ra ngoài cửa, sau khi Bách Lý Thần Hi nghe được giọng Lâm An công công thì nhìn Đông Phương Thanh Thanh gật đầu một cái rồi đẩy cửa đi vào.
Cửa vừa mở ra, tia nắng mặt trời chiếu vào, cả người Bách Lý Thần Hi đều đắm chìm trong ánh mặt trời, từ từ đến gần, làm cho người ta có ảo giác như thiên nữ hạ phàm.
Cửa mở lại đóng, sau khi ánh sáng rực rỡ sau Bách Lý Thần Hi biến mất, dung nhan tuyệt mỹ của nàng cứ như thế mà xuất hiện trước mặt mọi người.
Ngũ quan xinh đẹp đến mức không thể bắt bẻ, khí chất thanh nhã xuất trần, chỉ cần đứng ở đó cũng có một loại uy lực vô hình, nàng đứng lạnh lùng, tay phải nhẹ nhàng vuốt lên mu bàn tay trái của Ngự Thanh, lộ ra vẻ hơi lười biếng nhưng cả người nàng lại bộc lộ ra hơi thở lạnh lùng xa cách, rõ ràng gương mặt nhìn qua rất dịu dàng nhưng lại không làm cho người ta có cảm giác yếu đuối mà ngược lại còn có một cảm giác nguy hiểm.
Người ở chỗ này hoàn toàn khiếp sợ, đây thực sự là kẻ ngu ngốc mà ai ai cũng biết sao? Người như thế mà gọi là kẻ ngu si thì trên thế gian này làm gì còn có người thông minh đây?