Phế Thê Trùng Sinh

Chương 149: Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền



Trận tỉ thí của thuật sư cấp 4 chính thức bắt đầu, tất cả người có trong danh sách đều lên võ đài, như trận trước đó mọi người đều tìm được người trong gia tộc mình và đứng cùng một chỗ.

Người Cao Lăng thành có lần giáo huấn trước đó, trận này an phận hơn nhiều, cũng đoàn kết hơn, cơ trí hơn, bọn họ phối hợp với nhau đối địch, cũng xen lẫn với đội ngũ của Ô gia Hoàng Đô Thành, Tống gia, Trương gia, Diêu gia, Thượng gia muốn giết bọn họ, đầu tiên muốn suy xét không thể tổn thương đến Ô gia Hoàng Đô Thành, cuối cùng, chỉ có thể chuyên tâm đối phó người của 5 gia tộc khác.

Nhưng sau đó, ô gia cao lăng thành vẫn chết mất 3 người, nhưng phần lớn mọi người đều bình an ra khỏi đấu trường, mọi người nhanh chóng rời khỏi nơi đáng sợ này, trở lại phân điện.

Cả nhà Ô Nhược vừa thấy Ô Hi thi xong, tức khắc thở phào nhẹ nhõm.

Ô Hi lòng còn sợ hãi mà nhỏ giọng nói: “Tham gia một lần tỷ thí sau liền không muốn lại tham gia lần thứ hai, này căn bản không phải tỷ thí, ngược lại như là giết người, đều là đánh gần chết mới thôi.”

Vừa rồi có rất nhiều lần thiếu chút nữa là đánh tới nàng, may mắn đều bị nàng tránh thoát đi.

Ô Thần Lưu vỗ vai nàng: “Không có việc gì là tốt”

Ô Hi nhìn về phía Ô Tiền Thanh: “Cha, đợi lát nữa là tới cha rồi, cha phải cẩn thận”

Ô Tiền Thanh gật gật đầu.

Ô Thần Lưu nói: “Cao Lăng thành không nhiều thuật sư cấp 5, chắc họ không phí nhiều tinh lực nhằm vào các ngươi, nhưng vẫn nên cẩn thận”

Hắn nói rất có đạo lý, nhưng Ô Nhược cho rằng Ô Thần Tử nếu riêng nhằm vào cậu, khẳng định cũng sẽ tìm người chuyên môn đối phó người nhà của cậu.

Sau trận tỷ thí Ô gia thắng lợi, ngay sau đó, chính là trận của thuật sư cấp 5.

Ô Tiền Thanh lên đài liền đứng cùng Ô Bặc Phương và mười bảy vị trưởng lão.

“khi đến thời gian nhanh chóng xuống đài.” Ô Bặc Phương nhỏ giọng nói, sau đó, mang theo bọn họ dựa hướng ô gia Hoàng Đô Thành.

Tiếng báo hiệu vang lên, tỷ thí bắt đầu, các trưởng lão Cao Lăng thành liên tiếp bố trí năm cái trận pháp phòng ngự, nhưng vẫn bị hai thuật sư nhẹ nhàng phá hư rồi tấn công vào.

Ô Bặc Phương sắc mặt khẽ biến, rõ ràng cảm giác được đối phương có linh giai cao hơn bên mình, hơn nữa, thần linh của bọn họ cũng lợi hại hơn, may mắn chính là hai người này chỉ công kích Ô Tiền Thanh, cũng không đánh đến bên mình.

Ông ta cùng các trưởng lão hỗ trợ chắn mấy tay, thật sự lực bất tòng tâm, liền thối lui đến vị trí an toàn: “Tiền Thanh, ngươi cẩn thận.”

Ô Hi nhìn thấy cha liên tục bị ép lui, Ô Bặc Phương bọn họ lại không hỗ trợ, nàng là vừa tức vừa gấp lại lo lắng: “Cha, ngươi phải cẩn thận a.”

Ô Nhược bỗng chốc nheo lại mắt: “người công kích cha linh giai hẳn là không chỉ ở cấp 5.”

Ô Thần Tử vì giết chết cha cậu thật là dùng hết thủ đoạn.

“ừ, có cấp 6.” Ô Thần Lưu nói.

Ô Hi giận dữ nói: “Cấp 6? Sao lại có người cấp 6 lẫn vào trong đội của cấp 5?”

Ô Thần Lưu giải thích: “Bọn họ khi khảo thí báo danh dự thi xác thật chỉ là cấp 5, đợi sau khi báo danh lại thăng cấp, loại tình huống này trước kia cũng từng có, nhưng không nhiều lắm, người bình thường có thể thăng cấp liền lập tức thăng, tuyệt đối sẽ không áp chế chính mình, ở quy tắc tỷ thí cho phép loại tình huống này xuất hiện, cũng cho phép người mới vừa thăng cấp ở lại sân thi đấu mà mình đã báo danh.”

“Tại sao lại như vậy.” Ô Hi tức giận đến dậm chân.

Ô Thần Lưu nhìn về phía Ô Nhược, nhíu mày nói: “Cả nhà các ngươi chắc là bị theo dõi, trước năm tràng tỷ thí không có tên ngươi, nhưng 4 trận sau, chưa chắc”

Ô Hi gấp đến độ sắp khóc: “Nhị ca chẳng phải là sẽ chết?”

Một người bình thường sao có thể đấu lại thế công của người hơn cấp 6?

Ô Nhược há miệng, muốn nói cái gì đó, người bên cạnh truyền đến tiếng hô: “Người nọ chết chắc rồi.”

Nhóm Ô Hi nhanh chóng nhìn về phía đài, chỉ thấy Ô Tiền Thanh hung hăng mà té lăn trên đất.

“Cha, cha, ngươi không sao chứ.” Ô Hi kích động kêu lên.

Người công kích Ô Tiền Thanh không cho ông cơ hội thở dốc, khống chế thần linh công hướng Ô Tiền Thanh, khí thế vừa hung vừa mãnh liệt, căn bản chính là muốn 1 chiêu dí Ô Tiền Thanh vào chỗ chết.

Ô Hi sắc mặt trắng bạch, khủng hoảng thét chói tai: “Cha ——”

Ô Thần Lưu cũng không muốn nhìn thấy cha của đồ đệ chết ở trên sân thi đấu, nhanh chóng nâng tay lên ngưng tụ lại linh lực, khi hắn muốn giúp một tay, đột nhiên, một ánh sáng trắng từ túi nhỏ đeo trên eo Ô Tiền Thanh bay nhanh vụt ra, quét đến người công kích và thần linh của hắn.

“A ——” tên bị quét trúng kia kêu lên một tiếng thamt thiết, sau  đó bay ra khỏi lôi đài, bị mất mạng.

Ngồi ở địa phương khác xem thi đấu, Ô Thần Tử bỗng chốc đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm trên đài.

Mọi người sửng sốt, sôi nổi kinh ngạc nghị luận.

“Đó là cái gì?”

“Pháp khí sao? Chính là không phải nói không thể sử dụng pháp khí sao?”

“Vì bảo mệnh, lấy pháp khí ra tới cũng không kỳ quái.”

“Phá hư quy tắc sẽ bị xử phạt đi”.

“Các ngươi mau xem, không phải pháp khí.”

Bóng trắng trở lại bên người Ô Tiền Thanh, đứng ở trên vai ông, mọi người nhìn kỹ thì thấy, là con có nhỏ bằng bàn tay.

“Là chó sao? Thoạt nhìn lại không giống.”

“chắc là thú cưng.”

“Có thể mang thú cưng lên sân khấu sao?’

“ Quy tắc là có thể mang thú cưng tỷ thí, trước kia cũng có người mang lên đài, huống chi lúc này quy tắc nhưng chưa nói không thể”.

Ô Hi thấy Ô Tiền Thanh không có việc gì, vui quá mà khóc: “Thật tốt quá, cha không có việc gì.”

Kia hai thuật sư đã chết, hẳn là không có người đi đối phó cha nàng.

“Nhị ca, trên vai cha là yêu thú cái gì? Cha nuôi sủng vật bao giờ?”

Ô Nhược nói: “Đó là giác giác.”

Ô Hi kinh ngạc nói: “Giác giác có thể biến nhỏ như vậy?”

Ô Thần Lưu nói: “Yêu thú hình thái có thể nhỏ, có thể to, may mắn, cha ngươi ở trên người ẩn giấu một con yêu thú.”

Ô Hi lắc đầu: “Không, không phải cha ta dấu, cha ta sai sử không được giác giác, nhị ca, là huynh đúng không? Là huynh để giác giác giấu ở trong túi cha, đúng không?”

Ô Nhược gật gật đầu: “Trên người của muội cũng có một con.”

Cậu lo lắng có chuyện, nên để giác giác giấu ở bên người cha.

“ trên người muội cũng có một con?” Ô Hi kinh nghi mà cúi đầu nhìn về phía túi trên eo, chỉ thấy túi giật giật, từ bên trong chui ra một cái đầu nhỏ đen đen: “Pi Pi ——”

Nàng vui vẻ nói: “Là Pi Pi, nhị ca, thật tốt quá, đợi lát nữa mặc kệ huynh tham gia cấp mấy, chỉ cần mang giác giác cùng Pi Pi lên sân đấu, là có thể tránh thoát công kích.

Ô Nhược ý vị sâu xa nói: “Tiếp theo, không nhất định có thể mang yêu thú đi lên.”

Trên lôi đài, Ô Tiền Thanh vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn yêu thú trên vai, một hồi lâu, mới nhận ra đây là giác giác.

Ô Bặc Phương thấy nguy cơ Ô Tiền Thanh được giải trừ, chạy nhanh tiến lên đi kéo hắn.

Ô Tiền Thanh nói một tiếng cảm ơn, lại không để Ô Bặc Phương kéo mình, chính mình từ trên mặt đất bò dậy.

Ô Bặc Phương vội vàng nói: “Tiền Thanh, vừa rồi chúng ta……”

Ô Tiền Thanh ngăn lại lời nói: “Ông nội cái gì cũng không cần phải nói, Tiền Thanh hiểu.”

Ông có thể hiểu Ô Bặc Phương bọn họ sợ chết, nhưng, cách làm của bọn họ là cho ông lạnh tâm.

Cho nên, không muốn lại trả lời người này, thời gian vừa đến, nhanh chóng xuống đài.

Ô Hi vội vàng hỏi: “Cha, cha không sao chứ?”

“Không có việc gì.” Ô Tiền Thanh cười an ủi, ngay sau đó, sắc mặt trầm xuống: “Những người đó rõ ràng là muốn giết ta, là ai muốn giết ta?”

Ô Thần Lưu nói: “Chắc là cùng một nhóm với người muốn giết Cao Lăng thành Ô gia.”

Ô Tiền Thanh: “……”

Nếu thật là Ô Thần Tử, thật đúng là không dễ ứng phó, bọn họ ở Hoàng Đô Thành không có quyền thế, linh lực cũng không có cao bằng Ô Thần Tử, mọi chuyện đều rất bất lợi.

Ô Nhược đại khái đoán được Ô Tiền Thanh suy nghĩ gì: “Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền.”

Ô Tiền Thanh gật gật đầu.

Ô Thần Tử muốn giết bọn cậu, mặc kệ đi đến nơi nào, Ô Thần Tử đều sẽ phái người giết cậu, sao không chính diện nghênh đón, nghĩ cách đối phó các thủ đoạn của Ô Thần Tử.

“Nhị ca, cho huynh.” Ô Hi đem túi trên eo cởi xuống đưa cho cậu

Ô Nhược kỳ quái nhìn nàng: “Vì sao cho ta?”

“Pi Pi ở đây, đợi lát nữa nếu huynh lê đài có thể dùng nó đối phó thuật sư khác.”

Ô Nhược cũng không muốn chối ý tốt của nàng, liền tiếp nhận.

Ô Tiền Thanh đem giác giác trên vai ông ngáp: “Là con làm nó đi theo cha sao.”

May mắn có nó ở, bằng không, bản thân ông nhất định phải chết.

“đúng.”

Ô Tiền Thanh đem giác giác đưa cho cậu: “Vậy con cũng đem nó mang lên, ta sợ trận kế tiếp sẽ có con.”

Trước đó, khi ông biết trận cấp 1 không có tên của cậu, trong lòng thấy may mắn, hiện tại ngẫm lại, Ô Nhược có khả năng giống Ô Thần Tử giống bị thay đổi tên tham gia.

Hơn nữa, có khả năng Ô Thần Tử đem tên của hắn và tên của cậu đổi với nhau, nếu là như vậy thì thật sự không xong, một người không có linh lực sao có thể đối phó với thuật sư cấp 9.

Sau 1 tiếng, trận đấu của cấp 5 kết thúc, lăng gia thắng lợi.

Đợi người thắng xuống đài, phán quan bước nhanh lên đài nói: “Vừa rồi trải qua thảo luận của trưởng lão mười đại gia tộc, yêu thú xuất hiện ở trận đấu, cũng giống như sử dụng pháp khí, cho nên trận sau không cho yêu thú xuất chiến”.

Ô Nhược trào phúng cong môi, cậu đã sớm biết sẽ là cái dạng này.

“Tại sao lại như vậy.” Ô Hi tức giận đến trừng thẩm quan.

Ô Tiền Thanh nhăn chặt mày.

Ô Nhược đem Pi Pi cùng giác giác trả lại: “Nếu không thể mang yêu thú xuất chiến, ta đây không mang theo chúng nó.”

Người nuôi yêu thú không nhiều lắm, hơn nữa, mọi người ngay từ đầu cũng không có ý muốn yêu thú xuất chiến, cho nên, sau khi được biết chuyện này thì cũng không có ý kiến gì.

“Ta đi xem trận sau có tên mình không” Ô Nhược xoay người đi đến phân điện.

“Nhị ca, ta bồi huynh cùng đi.”

Ô Hi chạy nhanh theo sau.

Bọn họ đi vào phân điện, thuật sư cấp 6 của Ô gia đang chờ tộc trưởng đọc danh sách, người tham gia lần này ít hơn trận trước một nửa, cho thấy thăng cấp không phải là một chuyện dễ dàng.

Ô Nhược vừa tiến đến, liền hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

“Tiểu Nhược, sao lại về phân điện?” Ô Ngọc nhìn thấy Ô Nhược liền đi tới hỏi.

Ô Nhược hơi hơi mỉm cười: “Đệ là đến xem trận tiếp theo có tên mình hay không.”

Ô Thuận Nhân đi tới, cười lạnh một tiếng “Trận tiếp theo, chính là cấp 6, chỉ bằng tên phế vật ngươi mà cũng có thể lên đài đấu, nực cười”

“Ngươi có ý gì.” Ô Hi nổi trận lôi đình đem cậu che ở phía sau, giận trừng mắt Ô Thận Nhân.

“Ý trên mặt chữ.”

Ô Ngọc bất đắc dĩ nhìn Ô Thuận Nhân: “Thuận nhân……”

Ô Thuận Nhân hừ lạnh.

Lúc này, tộc trưởng đi vào.