Phế Thê Trùng Sinh

Chương 167: Là ai làm ngươi bị thương



Edit + beta: Iris

Lúc Ô Trúc thức dậy, Ô Nhược và những người khác kể lại chuyện công chúa Ma tộc mặc hỉ phục tới tìm hắn cho hắn nghe, sau khi nghe xong hắn chỉ xụ mặt, không nói gì.

Quản Đồng nói: "Bất kể con thích cô nương nào thì mẹ cũng đều thích, bởi vì mẹ tin ánh mắt của con, nhưng con không thể thiếu trách nhiệm như vậy, nếu con thật sự không thích công chúa Ma tộc hoặc là có nguyên nhân gì đó mà không muốn thành thân với nàng thì con phải nói rõ ràng với nàng, đừng hại cô nương người ta chờ đợi con một cách vô ích, còn khiến nàng mặc hỉ phục chạy khắp nơi tìm con."

Ô Trúc giật giật khóe miệng, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ gật đầu: "Mẹ, mấy ngày này con muốn bình tĩnh lại."

"Ừ, con đi rửa mặt thay quần áo đi, chúng ta ra đại sảnh chờ con đến ăn cơm."


"Dạ."

Ô Trúc thay quần áo mới rồi đi đến đại sảnh, hơi liếc qua thì thấy Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực đang thân mật thỏ thẻ bên tai, thoạt nhìn đặc biệt ân ái.

Ô Nhược thấy Ô Trúc đến thì vỗ vỗ vào ghế bên cạnh mình: "Đại ca ngồi đây đi."

Ô Trúc ngồi xuống.

Đản Đản chạy lại bên người hắn: "Đại bá còn nhớ Đản Đản không?"

"Đương nhiên là nhớ rồi." Ô Trúc mỉm cười bế bé lên, nhướng mày nói: "Hơn nửa năm không gặp, sao Đản Đản vẫn không thấy cao lên nặng thêm vậy nè, y hệt trước kia."

Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực nhìn nhau.

Ô Trúc không nói bọn họ cũng không để ý, có lẽ là do tuổi thực của bé nên bé vẫn mãi không cao lên.

Quản Đồng nói: "Chuyện này cũng bình thường thôi, có vài đứa nhỏ lớn khá chậm."

Ô Hi cười nói: "Đại ca à, tốt xấu gì Đản Đản vẫn nặng như trước kia, còn ca thì bị gầy đi đấy."


Ô Tiền Thanh có thể thấy con trai lớn trở về đã cực kỳ vui mừng, trái tim luôn căng chặt cuối cùng cũng thả lỏng được, ông gấp một miếng thịt gà đặt vào chén Ô Trúc: "Tiểu Trúc, ăn thịt gà đi."

Ô Trúc hơi mỉm cười: "Đa tạ cha."

Ô Nhược thở dài một hơi: "Đại ca trở về, cha mẹ không còn quan tâm con nữa."

Ô Hi ghẹo cậu: "Ca có Dực ca thương nha, đúng không Dực ca."

"Ừ." Hắc Tuyển Dực gặp một miếng thịt đặt vào chén Ô Nhược.

Ô Nhược kẹp miếng thịt cho vào miệng: "Vẫn là đồ ăn phu quân gắp cho là ngon nhất."

Cậu cũng gắp một miếng thịt đặt vào chén Hắc Tuyển Dực: "Ngươi cũng ăn đi, đừng chỉ lo gắp đồ ăn giúp ta."

Lần nào cậu cũng ăn sắp xong, Hắc Tuyển Dực mới bắt đầu động đũa.

Ô Trúc thấy tình cảm hai người họ còn tốt hơn trước kia, đáy mắt hiện lên tia hâm mộ.


"Nguyên cái bàn có mình ta là đáng thương nhất." Hắc Tuyển Đường ủy khuất nói: "Không có ai gắp đồ ăn cho ta."

Đản Đản mồm đầy đồ ăn nói với Ô Hi: "Tứ thẩm gắp đồ ăn cho dượng đi."

Hắc Tuyển Đường chuẩn bị đưa đồ ăn vào miệng thì run tay, đồ ăn rơi khỏi đũa, nhìn Đản Đản như gặp quỷ: "Đản Đản, con vừa nói cái gì?"

"Đản Đản." Ô Hi mắc cỡ đỏ mặt trừng Đản Đản.

Ô Trúc kinh ngạc nhìn bọn họ: "Tiểu Hi, muội với hắn..."

"Không phải đâu, đại ca đừng nghe Đản Đản nói bậy."

Đản Đản không vui, chu miệng: "Con không có nói bậy, là tứ thúc kêu con gọi như vậy."

"Ta kêu con gọi như vậy?" Khuôn mặt tuấn tú của Hắc Tuyển Đường đỏ lên, hơi ngượng ngùng nhìn Ô Hi đang cúi đầu ăn cơm, đúng là hắn đang muốn theo đuổi Ô Hi, nhưng hắn chưa kịp làm gì thì mọi người biết hết rồi.
"Tứ thúc?" Ô Trúc nhìn Hắc Tuyển Đường: "Vị này là đệ đệ Tuyển Dực?"

Ô Nhược cười nói: "Đúng vậy đại ca, vừa nãy quên giới thiệu hai người với nhau, hắn là tứ đệ của Hắc Tuyển Dực, tên là Hắc Tuyển Đường, Tuyển Đường, hắn là đại ca ta, tên Ô Trúc."

Hắc Tuyển Đường cười hì hì: "Đại ca, sau này cứ gọi ta là Tuyển Đường là được."

Ô Trúc mỉm cười gật đầu: "Được."

Quản Đồng nói: "Các ngươi chỉ lo nói chuyện, nhanh ăn cơm đi, nguội hết bây giờ, các ngươi xem Cức Hi ăn no rồi kìa."

Hắc Tuyển Đường gật đầu: "Ăn cơm đi, ăn cơm đi."

Ô Trúc tĩnh dưỡng ở Hắc phủ ba ngày, cuối cùng sắc mặt cũng hồng nhuận lại, cười cũng nhiều hơn khi mới về. Tới ngày thứ tư công chúa Ma tộc lại đến cửa Hắc phủ tìm Ô Trúc lần nữa, lần này nàng rất chắc chắn Ô Trúc ở Hắc phủ, vì khi Ô Trúc đến Hắc phủ có rất nhiều người nhìn thấy một nam nhân mặc trang phục tân lang ngã xuống ở cửa Hắc phủ, sau đó được người ôm vào phủ.
Mấy người Ô Nhược cũng không giấu giếm nữa, cứ giấu mãi không giải thích sẽ làm trì hoãn hạnh phúc chung thân của cô nương người ta.

Quản Đồng đi đến đại sảnh thấy U Nhi vẻ mặt tiều tụy, trên người vẫn mặc hỉ phục đỏ thẫm thì cực kỳ áy náy: "Công chúa, thật xin lỗi, mấy ngày trước giấu giếm ngươi là vì muốn Tiểu Trúc tĩnh dưỡng thật tốt."

U Nhi vội hỏi: "Tiểu Trúc bị gì sao?"

Ô Nhược nói: "Trên người hắn có rất nhiều vết roi, hơn nữa dường như còn bị bỏ đói lâu ngày, yếu đến mức đi đường không vững."

Mắt phượng xinh đẹp của U Nhi hiện lên hàn quang: "Là ai làm hắn bị thương?"

"Cái này... Chỉ sợ ngươi phải tự đi hỏi rồi, bởi vì chúng ta đã hỏi mấy lần nhưng hắn đều không nói gì." Ô Nhược kêu hộ vệ đi báo với Ô Trúc một tiếng, nói là công chúa Ma tộc tới rồi, kêu Ô Trúc chuẩn bị tâm lý, rồi Ô Nhược đưa người đến viện Ô Trúc ở.
Ngay khi Ô Trúc thấy U Nhi thì biểu hiện trấn định, nhưng cảm xúc dưới đáy mắt lại rất phức tạp, hắn không muốn gặp người này, mà mẹ hắn nói rất đúng, có một số việc cần phải nói rõ ràng, nếu không quan hệ giữa hai người sẽ luôn mờ ám.

"Tướng công." U Nhi kích động bế Ô Trúc vào trong ngực, hai chân Ô Trúc lơ lửng trên không.

Ô Nhược: "!!!!!!"

Cậu không cách nào nhìn thẳng hình ảnh một nữ nhân bế một nam nhân lên như này.

Ô Trúc xấu hổ nhìn Ô Nhược: "Ngươi thả ta xuống trước đi."

"Không thả." U Nhi ôm chặt Ô Trúc: "Có chết cũng không thả."

Ô Nhược ho một tiếng: "Các ngươi từ từ nói chuyện, ta không quấy rầy nữa."

Cậu chủ động ra khỏi phòng, thuận tiện đóng cửa lại giúp bọn họ, sau đó nhanh chóng trốn đến vườn hoa cách phòng không xa nghe lén.

Đột nhiên, một cái bóng đen xuất hiện trước người cậu: "Ngươi đang làm gì vậy."
Ô Nhược hoảng sợ, quay lại nhìn thì thấy là Hắc Tuyển Dực, vỗ vỗ ngực: "Hết hồn, thiếu chút nữa hù chết ta."

Hắc Tuyển Dực ngồi xổm xuống cạnh cậu, nhìn phòng của Ô Trúc: "Ngươi đang nhìn gì vậy?"

Ô Nhược nhỏ giọng nói: "Ta tò mò rốt cuộc đại ca ở Ma tộc đã xảy ra chuyện gì, đáng tiếc không nhìn không nghe được gì. Vừa rồi ta còn tốt bụng đóng cửa giùm bọn họ đó."

"..." Hắc Tuyển Dực thử thả linh lực ra, chuẩn bị nghe lén giùm phu nhân nhà mình, lại bị một cổ linh lực dội ngược trở về, y nhíu mày: "Công chúa này không đơn giản."

Ô Nhược lo lắng nói: "Nàng có vấn đề gì sao?"

"Vừa rồi ta định nghe lén bọn họ nói chuyện thì bị một cổ linh lực chắn ngang, nhưng trong phòng trừ nàng và đại ca ra thì không còn ai khác, chứng tỏ nàng là cửu giai linh lực."

Ô Nhược kinh ngạc: "Đại tẩu ta lợi hại đến vậy hả?"
Hắc Tuyển Dực xoa tóc cậu: "Mới đó mà đã nhận nàng làm đại tẩu rồi?"

"Tuy rằng nàng cao lớn hơn các cô nương khác, thậm chí còn cao hơn đại ca ta, hai người đứng chung cũng không phải đẹp đôi gì, nhưng ta thấy nàng lo lắng cho đại ca như vậy, chỉ cần điểm này thôi là đủ để ta nhận nàng rồi, đương nhiên, tiền đề là đại ca thích nàng mới được."

Ô Nhược cười: "Thật ra trong nhà có một đại tẩu lợi hại cũng khá tốt, sau này ta về nhà cùng ngươi thì có người thay chúng ta chăm sóc cha mẹ ta, ngươi thấy đúng không."

"Ừ."

Ô Nhược quay đầu nhìn căn phòng: "Không biết bọn họ đang nói gì nhỉ."

Trong phòng, Ô Trúc bất đắc dĩ nói: "Ngươi có thể đổi tư thế ôm được không? Ngươi ôm ta chặt như vậy, ta sắp thở không nổi rồi."

Ngay sau đó bị người ôm lên giường, quần áo trên người cũng bị cởi sạch.
Ô Trúc biến sắc, giữ chặt quần áo: "Ngươi làm gì?"

"Ta nghe đệ đệ ngươi nói ngươi bị thương nên muốn nhìn xem thế nào." U Nhi trầm mặt kéo quần áo hắn xuống, liền thấy một đống vết roi trên làn da trắng nõn, bởi vì đã thoa dược nên chỉ còn lại vết thương màu hồng nhạt.

Đáy mắt nàng hiện lên tia đau lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên vai hắn, nghẹn ngào hỏi: "Là ai làm ngươi bị thương."

Khuôn mặt tuấn tú của Ô Trúc nóng lên, vội vàng đẩy nàng ra: "Ngươi có biết nam nữ thụ thụ bất thân hay không?"

Trong mắt U Nhi lóe lên lửa giận: "Chúng ta hôn nhau nhiều lần vậy rồi mà có thấy ngươi nói nam nữ thụ thụ bất thân gì đâu? Huống chi bây giờ chúng ta là phu thê a."

Ô Trúc: "..."

U Nhi tức giận: "Rốt cuộc là ai làm ngươi bị thương."

Ô Trúc đen mặt: "Ai làm không quan trọng, bây giờ ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, chúng ta giải trừ hôn ước, sau này chuyện cưới gả không liên quan gì đến nhau."
Đáy mắt U Nhi hiện lên tia khó tin và phẫn nộ: "Không phải trước khi thành thân vẫn còn rất tốt sao? Vì sao lại giải trừ hôn ước? Một ngày không gặp trước khi thành thân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu không vì sao ngươi phải đào hôn ta? Có phải ngươi nghe người khác nói hươu nói vượn không?"

"Chỉ là không thích ngươi thôi, được rồi chứ?"

U Nhi đột nhiên đứng lên nhìn chằm chằm hắn: "Ta không tin."

Ô Trúc nhìn sang hướng khác: "Tin hay không tùy ngươi, ta đã nói rõ với ngươi rồi, mong ngươi sau này đừng đến tìm ta nữa, nếu không sẽ làm người nhà ta khó xử."

"Ta không tin, không tin một người tràn đầy vui mừng trong đêm thành thân lại thay đổi thái độ." U Nhi trong cơn giận dữ xách người lên: "Ô Trúc, nếu ngươi không nói rõ, ta sẽ không đi."

Ô Trúc cũng đặc biệt tức giận, tức giận bản thân là một nam nhân vậy mà lại bị người ta xách tới xách lui, quá mất mặt.
Hắn tức giận nhìn nàng: "U Diệp, ngươi đủ rồi, giữa chúng ta ngươi là người không có tư cách tức giận nhất, ngay từ đầu ngươi đã lừa ta, thấy ta ngu ngốc không biết gì bị ngươi lừa, có phải vui lắm không? Có phải thấy lừa ta rất vui đúng không?"

U Diệp ngẩn người: "Ta lừa ngươi khi nào?"

"Đến bây giờ ngươi còn không chịu thừa nhận?" Hốc mắt Ô Trúc đỏ lên: "Rõ ràng ngươi không phải là công chúa nhưng lại giả thành công chúa chiếm sự đồng cảm của ta, rõ ràng ngươi là nam nhân nhưng lại giả thành nữ nhân lừa gạt tình cảm của ta, bây giờ ta nói cho ngươi biết, ta không thích nam nhân, không thích nam nhân, nghe rõ chưa? Ma, đế, đại, nhân - -"

U Diệp sợ hãi nhìn hắn: "Ngươi, ngươi biết rồi?"

"Phải, ta biết hết rồi, có phải ngươi rất tức không? Có thể đừng lừa ta nữa hay không?" Ô Trúc chỉ vào cửa phòng: "Cửa phòng bên kia, không tiễn."
U Diệp cuống quít: "Tướng công, ngươi nghe ta giải thích đi."

"Cút - -" Ô Trúc gần như dùng hết sức bình sinh mà rống lên, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên vì tức, gân xanh trên cổ cũng hiện ra, có thể thấy hắn thật sự rất tức giận.

U Diệp chưa từng thấy hắn như vậy, giật mình đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Ô Trúc nhảy xuống giường, trực tiếp đẩy người ra khỏi phòng, sau đó đóng cửa lại.

U Diệp vội gõ cửa: "Tiểu Trúc..."

Còn không đợi hắn nói hết đã nghe thấy tiếng cửa sổ bị mở ra trong phòng, sau đó có người nhảy ra ngoài cửa sổ, chứng tỏ người bên trong căn bản không muốn nói chuyện với hắn, trực tiếp nhảy cửa sổ rời đi.

U Diệp bỗng chốc siết chặt nắm đấm, sâu kín nói: "Chờ ngươi hết giận, ta lại đến tìm ngươi."

Hắn nhìn nơi Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực trốn, xoay người rời khỏi sân.
Ô Nhược nhìn bóng lưng hắn rời đi, mở to mắt nhìn Hắc Tuyển Dực: "Đây là lần đầu tiên ta thấy đại ca tức giận đến vậy."

Tuy cậu không nghe được bọn họ nói gì, nhưng tiếng cút cậu lại nghe rất rõ ràng.

"Rốt cuộc công chúa Ma tộc làm gì mà đại ca tức đến mức đó vậy?"

Hắc Tuyển Dực nhìn đại môn, nheo mắt.

Ô Nhược nhanh chóng kéo Hắc Tuyển Dực vào phòng Ô Trúc, lại không thấy Ô Trúc trong phòng: "Đại ca, đại ca, ca có ở đây không?"

Ngoài cửa sổ có tiếng ấm ức trả lời: "Ta ở đây."

Ô Nhược đi đến bên cửa sổ, vừa mở ra thì thấy Ô Trúc ngồi bên dưới cửa sổ, quần áo trên người lộn xộn hết cả lên: "Đại ca, ca ổn không vậy?"

Ô Trúc cười khổ: "Đương nhiên, một nữ nhân như hắn thì có thể làm gì ta."

Ô Nhược: "..."

Một nữ nhân như nàng có thể chọc tức ca, hơn nữa còn tức đến khóc.
"Đại ca, bây giờ thời tiết trở lạnh rồi, ca mặc như này rất dễ bệnh, nếu không muốn cha mẹ lo lắng thì nhanh vào đây đi."

Ô Trúc đứng dậy đi vào nhà.

Ô Nhược đóng cửa sổ lại.

Ô Trúc cười khổ: "Để các ngươi chê cười rồi."

"Chúng ta không thấy gì hết." Ô Nhược đẩy hắn lên giường nằm, đắp chăn giúp hắn: "Bây giờ ca đang rất yếu, phải nghỉ ngơi thật nhiều, nếu ca không muốn thấy công chúa Ma tộc thì sau này đệ không cho nàng vào nữa."

"Ừ, sau này đừng để hắn vào nữa, ta không muốn gặp hắn, còn có ta và hắn chưa bái đường thành thân, không phải phu thê, hơn nữa ta cũng đã nói rõ với hắn, hẳn là hắn sẽ không tìm tới đây nữa."

Ô Nhược nói: "Vậy ca nghỉ ngơi đi."

Ô Trúc mệt mỏi nhắm hai mắt đỏ hoe lại.

Ô Nhược kéo Hắc Tuyển Dực rời đi, giúp hắn đóng cửa lại, rồi trở lại đại sảnh.
Quản Đồng nhanh chóng đứng lên hỏi: "Có phải bọn họ cãi nhau không, vừa rồi ta thấy công chúa Ma tộc lạnh mặt rời đi."

Ô Nhược nói: "Đại ca nói hắn chưa thành thân với công chúa Ma tộc."

Ô Hi hơi tiếc, nói: "Muội thấy công chúa Ma tộc rất tốt, ngoại trừ trông hơi cao lớn một chút."

Quản Đồng lắc đầu: "Có lẽ là do duyên phận đi."

Ô Tiền Thanh nói: "Chúng ta không cần lo cho chuyện của Tiểu Trúc, để nó tự giải quyết đi."

"Đại ca nói, sau này công chúa Ma tộc sẽ không đến tìm hắn nữa."

°°°°°°°°°°

Đăng: 28/12/2021