Ô Nhược kinh hãi, vội bắt mạch cho Quản Đồng: "Mẹ sao lại hộc máu? Có phải không khỏe chỗ nào không? Hay là ăn trúng thứ gì rồi?"
Quản Đồng xua tay, lấy ti lụa lau khóe miệng, trấn an cậu: "Con đừng lo lắng, bởi vì ta định nói chuyện trong tộc nên mới bị thề độc phản phệ, hộc máu đã là nhẹ rồi."
"Hộc máu mà nhẹ á?" Ô Nhược kiểm tra thấy nàng chỉ hơi mất sức, không có gì đáng ngại, nắm chặt tay nàng: "Nếu nghiêm trọng hơn chẳng phải sẽ chết sao?"
Quản Đồng không nói, im lặng coi như cam chịu.
"Hay là mẹ đừng nói nữa." Ô Nhược không muốn mẹ xảy ra chuyện: "Đúng rồi, không thể nói thì cũng có thể viết trên giấy mà, được không?"
Quản Đồng lắc đầu: "Trước kia ta có thử viết trên giấy nhưng không được."
Ô Nhược cau mày: "Hồi nãy mẹ nói không chỉ đơn giản hai người yêu nhau là giải được đúng không? Nhìn mẹ phản ứng như vậy, có phải quá trình giải lời nguyền rất nguy hiểm không?"
Quản Đồng gật đầu.
Ô Nhược nhìn chằm chằm một lúc: "Mẹ, con phát hiện mẹ chỉ cần gật đầu hay lắc đầu trước suy đoán của con thì sẽ không bị phản phệ."
Quản Đồng nhớ lại, hình như là vậy thật.
"Trước khi đến đây, con từng hỏi Tuyển Dực phải giải lời nguyền như thế nào, hắn nói cái này phải hỏi Đại Linh Sư mới biết được, có thể thấy hắn cũng không biết chuyện này có nguy hiểm, còn tưởng rằng chỉ cần hai người yêu nhau là có thể hóa giải lời nguyền."
Quản Đồng kinh ngạc: "Hắn không biết?"
"Dạ, mẹ né Tuyển Dực có phải vì tức giận hắn tiếp cận con là có mục đích, sẽ khiến con gặp nguy hiểm đúng không?"
Quản Đồng nặng nề đáp: "Đúng vậy."
"Vậy mẹ có biết phải giải lời nguyền thế nào không?"
Quản Đồng lắc đầu.
"Vậy là chuyện giải lời nguyền rất nguy hiểm là nghe được từ người khác?"
Quản Đồng gật đầu.
"Sau khi về, con sẽ hỏi Tuyển Dực thử xem."
Quản Đồng nhíu mày: "Hắn sẽ nói thật với con sao?"
"Sẽ nói thôi." Ô Nhược cười tủm tỉm ôm vai nàng: "Bởi vì hắn thích con mà."
Quản Đồng bị lời của cậu chọc cười: "Đúng là không biết ngại ngùng gì hết."
"Con nói thật mà mẹ, mẹ không cần lo hắn sẽ gạt con, chẳng lẽ hắn gạt con chỉ để giải lời nguyền thôi sao? Mẹ nghĩ lại đi, nếu hắn thật sự không thích con thì sao có thể giải lời nguyền được?"
Quản Đồng sửng sốt.
Trước kia nàng chỉ lo con trai mình bị lừa, lại không nghĩ tới Hắc Tuyển Dực cũng phải trả giá bằng chân tình.
Ô Nhược thấy nàng hơi mềm lòng, tiếp tục nói: "Mẹ à, Tuyển Dực ôm mục đích tiếp cận con là chuyện cực kỳ quá đáng. Sau khi con biết chuyện này cũng đã nổi nóng với hắn mấy ngày nay, còn cố ý gây sự với hắn, bắt hắn nấu bữa sáng, giặt quần áo, chà bồn cầu, đến bây giờ con vẫn chưa định tha cho hắn đâu."
Quản Đồng líu lưỡi: "Con kêu hắn đi chà bồn cầu?"
"Đúng vậy, mẹ không biết hắn ngốc cỡ nào đâu, lúc chà bồn cầu đi quấn kín cái mặt, trông như ăn trộm vậy."
Quản Đồng nghĩ đến thân là Thái Tử lại đi chà bồn cầu, cũng không khỏi bật cười.
"Cơn tức qua đi, bình tĩnh lại thì thấy, về tình thì có thể tha thứ cho hắn. Bây giờ mẹ chỉ thấy bá tánh ở tầng một trừ ban ngày không thể lên mặt đất thì chẳng có gì khác người Thiên Hành quốc là bao, nhưng mẹ không biết tình trạng ở tầng mười tám lại ác liệt đến cỡ nào, không chỉ lạnh lẽo mà còn không có củi lửa nước uống, ăn cũng cực kỳ ít, rất nhiều người đã đào sẵn cái mộ cho mình luôn rồi. Ngoài ra còn có rất nhiều trẻ con bị chứng Khuyết Dương, mà người bị bệnh này không sống nổi qua mười tuổi, sở dĩ bọn chúng bị bệnh đó là vì quanh năm không thấy ánh mặt trời. Tuyển Dực thân là Thái Tử, tất nhiên phải chăm lo cho an nguy của bá tánh, giải trừ nguy nan cho Tử Linh quốc, giúp cuộc sống bá tánh tốt hơn."
Quản Đồng vừa mềm lòng vừa thiện tâm, nghe được tình trạng ở tầng mười tám cũng rất khó chịu: "Bệnh của mấy đứa bé đó không thể trị khỏi sao?"
"Không thể." Ô Nhược cau mày: "Con đã từng thử qua rồi, nhiều nhất cũng chỉ có thể kéo dài một hai năm cho bọn chúng."
"Rất không xong sao?"
"Dạ, nếu mẹ rảnh thì có thể cùng cha đến mấy tầng khác, nhưng trị an dưới đó không tốt lắm, hai người nhớ dẫn đại tẩu đi cùng, nếu bị người khác phát hiện là người ngoại quốc, dễ bị đoạt xá."
"Được."
Ô Nhược đứng lên: "Sắp đến giờ cơm trưa rồi, chúng ta ra ngoài ăn thôi."
"Được."
Bọn họ trở lại đại sảnh, Ô Hi lập tức chạy tới hỏi: "Nhị ca và mẹ trốn ở trong phòng nói cái gì vậy?"
Ô Nhược cười nói: "Chúng ta đang bàn xem nên gả muội ra ngoài thế nào đây."
Ô Hi mắc cỡ đỏ mặt: "Muội chưa muốn bị gả đi sớm vậy đâu."
Ô Nhược đùa với nàng: "Vậy muội định khi nào mới gả?"
"Ít nhất cũng phải ba mươi tuổi."
Ô Trúc cười nói: "Đến khi muội gặp được người mình thích, nói không chừng chưa đến hai mươi đã một hai đòi gả đi rồi."
"Mẹ — —" Ô Hi chạy đến chỗ Quản Đồng: "Đại ca và nhị ca chọc con."
Quản Đồng tức giận trừng Ô Trúc và Ô Nhược: "Các con làm ca ca mà cứ đi bắt nạt muội muội, sắp đến giờ cơm trưa rồi, Tiểu Nhược, con phái người đi mời Tuyển Dực và Tuyển Đường đến đây ăn cùng đi."
"Dạ."
Lúc ăn cơm, cuối cùng Quản Đồng cũng chịu nói chuyện với Hắc Tuyển Dực, còn gắp cho y một miếng thịt gà, chứng tỏ nàng đã hết tức giận.
Hắc Tuyển Đường cũng thở phào nhẹ nhõm thay đại ca mình.
Ban đêm, Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực mời rời khỏi vương phủ, trong xe ngựa, Ô Nhược kể về cuộc nói chuyện với Quản Đồng cho y nghe.
Hắc Tuyển Dực nói: "Chuyện giải lời nguyền thì chờ sau khi hai nhà gặp nhau, ta sẽ đi tra rõ, ngày mai dẫn ngươi đi gặp người nhà của ta trước."
Ô Nhược nghe xong thì khẩn trương, trở lại Vọng Nguyệt Cư, cậu lập tức móc hết y phục trong không gian ra bày ở trên giường: "Lão Hắc, ngươi mau xem ngày mai ta vào cung phải mặc bộ nào mới được, cả Đản Đản nữa, nó mặc bộ nào thì tốt đây?"
Lão Hắc nhìn một đống y phục trên giường, một bên thì thêu hoa thêu chữ, một bên thì khá mộc mạc đơn giản, còn có một bên lại quá hoa lệ, không có cái nào thích hợp để mặc tiến cung: "Gia, mấy bộ y phục thường ngày của ngài không thích hợp để mặc tiến cung, dù sao trong cung cũng có rất nhiều quy củ, nếu ngài mặc y phục thêu chữ thì có khi lại bị nhận nhầm thành người khác, nếu ăn mặc quá mộc mạc chắc chắn sẽ bị coi thường, nếu hoa lệ quá sẽ hấp dẫn nhiều sự chú ý, cướp mất nổi bật của người hoàng thất."
Ô Nhược gật đầu: "Ngươi nói có lý, vậy ta mặc cái gì đây? Cũng đâu thể ngày mai tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tiến cung được?"
Lão Hắc suy nghĩ một lát, xấu hổ cười cười: "Cái kia, gia, có chuyện ta muốn nói với ngài."
"Chuyện gì?"
"Thì cái ngày thứ hai khi biết được chủ tử là Thái Tử, ngài có kêu ta đi đổi năm mươi vạn lượng bạc thành ngân phiếu đó. Sau khi đổi thành ngân phiếu thì nghĩ sớm muộn gì cũng có ngày ngài phải tiến cung diện thánh, hơn nữa ngài còn là Thái Tử Phi tương lai, nên ta lén đặt may gấp ba bộ y phục cho ngài và tiểu thiếu gia thích hợp mặc tiến cung, tránh cho đến khi cần lại không có đồ mặc."
Ô nếu bình tĩnh nhìn hắn.
Lão Hắc bị cậu nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, cẩn thận hỏi: "Gia sẽ không trách ta nhiều chuyện chứ?"
"Được a, Lão Hắc." Ô Nhược cười nói: "Không ngờ ngươi lại chu đáo như vậy."
Lão Hắc thở phào nhẹ nhõm, mũi cũng phồng lên: "Sau này ta chính là người bên cạnh Thái Tử Phi, tất nhiên phải xử lý thỏa đáng mọi chuyện của Thái Tử Phi rồi."
Ô Nhược nhướng mày, ý vị thâm trường nói: "Ta nghe nói những người bên cạnh Thái Tử Phi đều là thái giám."
Hạ thân Lão Hắc cứng ngắc, đau khổ nhìn cậu: "Ngài sẽ không tàn nhẫn với ta vậy chứ?"
Ô Nhược cười hì hì, dọn đống y phục vào không gian: "Còn không nhanh lấy y phục đến đây cho ta xem."
"Dạ." Lão Hắc cười tủm tỉm trở về phòng lấy y phục mới tới, Ô Nhược vừa liếc mắt đã thích ngay cái áo choàng trắng màu hồng bạch* đan xen, vật liệu đều là tơ lựa trắng tốt nhất, dùng chỉ đỏ độc nhất của Tử Linh quốc thêu hoa văn mỹ lệ, mặc rất vừa người, không quá mộc mạc cũng không quá diễm lệ, lại còn làm cho da cậu trông trắng hơn, khuôn mặt tuyệt mỹ thêm vài phần diễm lệ.
*Màu hồng bên TQ là màu đỏ bên mình nha, còn màu phấn mới là màu hồng, mình nhớ là vậy.
Lão Hắc đeo giày và trang sức phối cùng với y phục cho Ô Nhược, tức khắc, một thiếu gia công tử tuyệt thế khuynh thành hiện ra trước mắt.
"Gia đẹp quá đi à." Lão Hắc cầm lòng không đậu khen.
Sáng hôm sau, Hắc Tuyển Dực đến đây đón người cũng không khỏi nhìn Ô Nhược đến thất thần.
Ô Nhược cảm thấy mỹ mãn: "Đẹp không?"
Trong mắt Hắc Tuyển Dực hiện lên ý cười: "Đẹp lắm."
"Con thì sao, con đẹp không?" Đản Đản kéo y phục Hắc Tuyển Dực, kêu y cúi đầu nhìn bé.
Hắc Tuyển Dực cúi đầu nhìn đứa con trai ăn mặc y hệt Thái Tử Phi của mình, không khỏi nhíu mày: "Xấu hoắc."
Ô Nhược: "..."
Đản Đản bẹt miệng, ủy khuất nhìn Ô Nhược: "Cha..."
Ô Nhược lườm Hắc Tuyển Dực, đau lòng bế Đản Đản lên: "Đừng nghe hắn nói bậy, con trai ta là đứa bé đáng yêu nhất trên đời này."
Đản Đản mắt chứa nước nói: "Vậy cha phải phạt phụ thân tội nói bậy."
Ô Nhược cười hỏi: "Con muốn ta phạt thế nào?"
"Không được để phụ thân hôn cha."
Hắc Tuyển Dực giật giật khóe miệng, đứa nhỏ này ỷ vào Ô Nhược sủng mà ngày càng vô pháp vô thiên.
Lão Hắc che miệng cười trộm.
Ô Nhược nhìn cái mặt đầy hắc tuyến của Hắc Tuyển Dực, cong môi: "Được."
Hắc Tuyển Dực nhịn không được nói: "Tiểu Nhược, ngươi đừng nghe nó."
Đản Đản cười hì hì, nghịch ngợm lè lưỡi với Hắc Tuyển Dực.
Hắc Tuyển Dực đen mặt ôm bé vào ngực, khẽ vỗ mông nhỏ của bé: "Tiến cung."
Bọn họ ngồi xe yêu thú vào hoàng cung, bởi vì Hắc Tuyển Dực là Thái Tử nên một đường thuận lợi, đi thẳng đến chỗ đỗ xe yêu thú trong cung viện.
Xuống xe, Ô Nhược tò mò đánh giá xung quanh. Cung điện cực kỳ rộng lớn trang nghiêm tráng lệ, để tránh đất bị lún sụp, sân trong hoàng cung không quá rộng, mà nóc cung điện kết hợp với bề mặt đất trên cùng có khắc phù văn, đóng vai trò cố định cung điện.
Đản Đản cũng tò mò ngó tới ngó lui: "Cha, đây là đâu?"
"Hoàng cung." Ô Nhược nghĩ một chút rồi ghé vào tai bé dặn dò: "Lát nữa thấy người nhà của phụ thân, con không thể gọi phụ thân là vương bát đản trước mặt bọn họ."
Đản Đản cũng học theo cậu, nhỏ giọng hỏi: "Cha tha thứ cho phụ thân rồi hả?"
Ô Nhược nhìn nam nhân đang dựng lỗ tai nghe lén bên kia, hừ nhẹ: "Chưa có tha đâu."