Rời khỏi Ngự Tường Cung, Ô Nhược ôm Đản Đản thong thả tản bộ cùng Hắc Tuyển Dực, xung quanh không có thái giám cung nữ đi theo, chỉ có thị vệ tuần tra thường xuyên đi ngang qua bọn họ.
Ô Nhược hỏi: "Có phải ngươi đã biết chuyện hôm nay rồi không?"
Hắc Tuyển Dực nhàn nhạt nói: "Sau khi Diệu Nghi rời cung, lập tức có người đến báo với ta."
Ô Nhược rung động, nam nhân này chắc là sợ cậu bị ủy khuất, vừa hồi cung đã tuyên bố với người nhà Đản Đản là con của hai người: "Ngươi làm sao biết chắc chắn Đản Đản là máu thịt của ta và ngươi?"
Đản Đản đang chơi đồ chơi, nghe cha nhắc đến mình thì ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn Ô Nhược, sau đó tiếp tục cúi đầu chơi đồ chơi, Hắc Tuyển Dực chọc nhẹ lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Đản Đản: "Đứa nhỏ do Tam Thất Thạch biến thành đều biết che chở cho người chí thân của mình."
Ô Nhược ngừng đi, hỏi y: "Vậy ngươi có đoán được Đản Đản đến đây bằng cách nào không?"
Đôi mắt đen láy của Hắc Tuyển Dực nhìn chằm chằm Ô Nhược: "Đoán được một chút."
Ô Nhược nôn nóng.
Nếu trên đời này chỉ có một Tam Thất Thạch, vậy rất dễ đoán một viên Tam Thất Thạch khác đến từ đâu, huống chi Hắc Tuyển Dực không ngốc, nên hẳn là cũng đoán được một chút mà thôi.
Hắc Tuyển Dực chọc mặt nhỏ của Đản Đản, rồi giơ lên tai của Ô Nhược, giúp cậu vén sợi tóc ra sau vành tai: "Đến khi chúng ta đại hôn, ta sẽ để tất cả người Tử Linh quốc biết, Đản Đản là con của chúng ta."
Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường, nhưng lại khiến lòng Ô Nhược ấm áp không thôi, tim đập đặc biệt nhanh, hạnh phúc ngọt ngào đến muốn nổ tung, miệng không nhịn được mà cứ cong lên suốt, đôi mắt cũng ngập tràn ý cười: "Đản Đản, che mắt của con lại."
Đản Đản phản ứng rất nhanh, nhanh chóng giơ tay che mắt mình lại.
Ô Nhược nhanh chóng câu cổ Hắc Tuyển Dực, kéo xuống trao một nụ hôn.
Hắc Tuyển Dực hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh đã bị ý cười thay thế, ôm eo Ô Nhược, kéo người vào lòng, từ bị động thành chủ động đưa đầu lưỡi qua thăm dò.
Hai người hôn đến quên luôn trời đất, ngay cả thị vệ tuần tra đi đến cũng không định ngừng lại.
Đản Đản lén vạch ngón út ra, thấy phụ thân và cha tình cảm nồng nhiệt thì che miệng cười trộm, khi thấy thị vệ tuần tra đi ngang thì làm động tác "suỵt".
Bọn thị vệ đang lén ngắm Thái Tử và Thái Tử Phi hôn nhau, thấy tiểu điện hạ làm ra động tác đáng yêu thì đều phì cười, không hẹn mà cùng bước nhẹ lại.
Hắc Tuyển Dực và Ô Nhược tách ra, dùng giọng nói khàn khàn mang theo tia tìиɦ ɖu͙ƈ nói: "Chúng ta về nha."
Ô Nhược thở hổn hển, gật đầu, bước nhanh hơn về Hành Tinh Cung, giao Đản Đản cho Hắc Tín, liền đến phòng tắm cùng Hắc Tuyển Dực, một lát sau, bên trong truyền ra tiếng rêи ɾỉ và thở dốc.
Từ sau khi đến Tử Linh quốc bị lũ lụt tách ra, hai người vẫn chưa hoan ái ngày nào, bây giờ có thể nhấm nháp lại thân thể đối phương liền cảm giác như lần đầu ăn trái cấm, làm xong một lần lại làm thêm lần nữa, từ phòng tắm cho đến phòng trong.
Đám cung nữ nghe thấy tiếng thở dốc động tình thì đỏ bừng mặt, tới nửa đêm, âm thanh mới dần ngừng lại.
Ô Nhược nằm ngủ trong ngực Hắc Tuyển Dực cả đêm, nhận thấy động tĩnh của người bên cạnh, không khỏi mở mí mắt đang díp lại.
Hắc Tuyển Dực thấy cậu sắp tỉnh dậy, vỗ nhẹ lưng cậu ý bảo cậu ngủ thêm.
Ô Nhược không muốn buông y: "Còn sớm mà, phải đi thị sát ở đâu sao?"
Hắc Tuyển Dực nhẹ nhàng dời cậu qua một bên: "Đến mấy thành trấn dưới tầng 13."
Ô Nhược nhanh chóng tỉnh táo lại: "Ta cũng phải đi."
Hắc Tuyển Dực nhướng mày, ý vị thâm trường nói: "Ngươi không ngủ thêm sao?"
"Không cần." Ô Nhược trừng y một cái, nhanh chóng đứng dậy mặc y phục.
Hắc Tuyển Dực cản cậu lại, sau đó kêu người lấy hoa bào đã chuẩn bị sẵn trước đó mang vào cho Ô Nhược: "Sau này đi với ta thù mặc mấy bộ này đi."
Ô Nhược nhìn đống y phục và mặt nạ màu trắng thì lập tức hiểu ý, Hắc Tuyển Dực đang bảo vệ cậu, bây giờ người ngoài không biết Thái Tử Phi trông như thế nào, nên bình thường cậu ra ngoài cũng không gặp rắc rối gì, nếu như có người phát hiện thân phận của cậu, chỉ sợ cậu và người nhà không thể sống yên ổn nổi.
Cậu vừa mặc y phục vừa hỏi: "Bây giờ mọi người có biết người nhà của ta đến Tử Linh quốc chưa?"
Hắc Tuyển Dực khẽ ừ một tiếng, gọi người vào chải đầu cho bọn họ.
Ăn sáng xong, y tự tay đeo mặt nạ trắng cho Ô Nhược.
Ô Nhược nhìn vào gương, phát hiện mặc hoa bào trắng và mặt nạ trắng rất giống mấy nhân vật thần bí, liền xoay người nâng cằm Hắc Tuyển Dực, giọng khàn khàn nói: "Lão tử muốn đánh cướp."
"Mời." Trong mắt Hắc Tuyển Dực hiện lên ý cười, hôn lên mặt nạ của cậu.
"Sắc của ngươi cũng dễ cướp ghê." Ô Nhược xoa cằm hỏi: "Nếu những người khác cũng muốn cướp sắc của ngươi, ngươi cũng dễ dàng dâng lên như vậy hả? Hả?"
Hắc Tuyển Dực híp híp mắt: "Nếu những người khác muốn tìm chết thì cứ việc tới."
"Nói vậy còn nghe được." Ô Nhược cười híp mắt, buông cằm y ra, kéo y ra ngoài phòng.
Đản Đản thấy bọn họ muốn ra ngoài, vội chạy tới hỏi: "Cha ơi, hai người định đi đâu vậy?"
Ô Nhược nói: "Ta và phụ thân con đến tầng khác thị sát."
Đản Đản vội vàng ôm đùi cậu: "Con cũng muốn đi chơi."
"Chúng ta không phải đi chơi, hơn nữa đi cùng chúng ta thì sẽ bị đói bụng nha."
Đản Đản vừa nghe đói bụng lập tức buông Ô Nhược ra: "Cha, phụ thân, hai người đi vui vẻ."
"Suốt ngày chỉ biết có ăn." Ô Nhược vừa buồn cười vừa tức giận nắn mặt nhỏ của bé.
Hắc Tuyển Dực xoa đầu nhỏ của bé, rời khỏi Hành Tinh Cung cùng Ô Nhược, đến chỗ đậu xe yêu thú, các quan viên cùng đi thị sát với Hắc Tuyển Dực đã đến từ lâu, trong đó có một người Ô Nhược đã gặp rồi, là Lâu Khuynh Lạc.
Ô Nhược cố ý đi phía sau bên phải Hắc Tuyển Dực, để mọi người tưởng rằng cậu là hộ vệ.
Nhưng chẳng có hộ vệ nào lại mặc hoa bào thượng đẳng cả, nên lập tức cậu bị mọi người chú ý tới, hơn nữa Hắc Tuyển Dực cũng không định để mọi người nghĩ cậu là hộ vệ, thế là trực tiếp kéo Ô Nhược lên xe yêu thú của mình.
Đám quan viên hai mặt nhìn nhau như đang hỏi bạch y thần bí kia là ai, thế mà lại được Thái Tử tôn quý dìu lên xe.
Trực giác Lâu Khuynh Lạc mách rằng nam nhân bạch y chính là Thái Tử Phi, nếu không Thái Tử mặt lạnh đó giờ, không thể nào chủ động chạm vào người khác.
"Lên đường." Giọng Hắc Tuyển Dực truyền ra từ trong xe.
Đám quan viên hoàn hồn, nhanh chóng ngồi lên xe yêu thú khác, đi theo Hắc Tuyển Dực.
Đội ngũ của Hắc Tuyển Dực ngồi xe yêu thú truyền tống đến tầng 13, các bá tánh ở tầng 13 và 14 đa số đều là những người khốn cùng, nhưng vẫn khá hơn các tầng dưới chót. Tuy rằng bọn họ nghèo thì đã sao, chỉ cần an ổn sống qua ngày là được, nhưng chứng Khuyết Dương lại mang đến đau khổ rất lớn với các bá tánh.
Dọc đường đi, bọn họ đều không xuống xe, đến khi đi vào tầng 15, các hiện tượng vào nhà cướp của, trộm tiền bắt nạt người đều có ở khắp nơi, tất cả là do bọn họ quá nghèo nên mới dám làm như vậy.
"Dừng xe." Hắc Tuyển Dực nói.
Đoàn xe ngừng lại.
Hắc Tuyển Dực xuống xe trước, sau đó vươn tay vào trong xe, chuẩn bị dìu Ô Nhược xuống.
Ô Nhược trực tiếp vỗ bàn tay y, tự mình xuống xe, mặt vẫn đeo mặt nạ: "Đây là đâu?"
"Mãn trấn tầng 15."
Các quan viên khác cũng xuống xe, người thì lấy giấy người thì lấy bút than, có người chép lại mỗi câu nói của Hắc Tuyển Dực để làm ký lục, có người thì phải ghi nhớ tất cả những chuyện dưới này.
Ô Nhược vẫn luôn nhìn đám sử quan đi phía sau Hắc Tuyển Dực, lập tức im miệng không nói gì, tránh cho bọn họ viết hết mấy lời đó vào giấy.
Hắc Tuyển Dực kêu sử quan lui sang một bên.
Ô Nhược nhỏ giọng hỏi: "Không phải chỉ có Đế Quân mới có sử quan thôi sao?"
Chỉ là đến tấu chương mà Hắc Tuyển Dực cũng phải phê duyệt, bên cạnh có vài sử quan cũng không có gì kỳ lạ.
Hắc Tuyển Dực giải thích: "Quyền lợi của Thái Tử Tử Linh quốc và Đế Quân không khác nhau mấy, mỗi hành động lời nói đều phải ký lục lại."
"Lời ta nói cũng phải ký lục lại sao?"
"Ừm."
"Nếu ta đứng đây nói thích ngươi, hoặc lén hôn ngươi, mấy người đó cũng phải ghi lại sao?" Nếu là vậy, Ô Nhược cảm thấy mình cần phải chú ý kỹ càng mọi lời nói cử chỉ, tránh cho sử quan viết loạn.
Khóe miệng Hắc Tuyển Dực cong lên, dù y rất muốn sử quan ghi lại, nhưng điều kiện là Ô Nhược dám nói ra mấy lời đó trước mặt sử quan.
Lâu Khuynh Lạc đứng cách đó năm trượng, thấy dung nhan tuấn tú của Hắc Tuyển Dực hiện lên ý cười, nụ cười nhẹ tựa hoa mai nở vào mùa đông khiến hắn không rời mắt được, đáng tiếc người kia không phải cười với hắn.
"Người đó là ai a? Thái Tử thế mà lại cười với hắn." Có quan viên nhỏ giọng hỏi.
"Chắc là Thái Tử Phi."
"Thái Tử thật sự cưới một nam nhân sao?" Quan viên nói lời này có chút khinh thường.
"Nghe nói là vì giải lời nguyền mới cưới hắn."
Nghe xong câu này, mọi người đều im bặt, bởi vì mỗi người đứng ở đây đều mong muốn được giải lời nguyền, cho dù bọn họ có không thích Thái Tử cưới nam nhân như thế nào đi nữa, bọn họ cũng muốn cung phụng Thái Tử Phi như thần.
Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực tất nhiên cũng nghe được đám quan viên thảo luận, quay đầu nhìn thoáng qua, hỏi: "Hiện tại chúng ta cần làm gì?"
Hắc Tuyển Dực nói: "Tiếp tế lương thực cho bá tánh."
Lúc này, một quan thị vệ đi tới nói: "Thái Tử, chúng ta đã dọn gạo xuống xe hết rồi."
Hắc Tuyển Dực hơi gật đầu: "Cầm đi phát đi."
"Vâng."
Hắc Tuyển Dực, Ô Nhược và đám quan viên đi theo phía sau bọn thị vệ, nhìn bọn họ đến từng nhà phát lương thực tiếp tế.
Kiểu tiếp tế này làm Ô Nhược cảm thấy hơi kỳ quái, bình thường mấy người nghèo nghe có tiếp tế đều ùa ra như ong vỡ tổ bâu lấy thị vệ, nhưng các bá tánh ở đây thì không, bọn họ vừa thấy thị vệ đã chạy mất dép, chớp mắt trên đường đã không còn ai. Hơn nữa thị vệ còn phải đi gõ cửa từng nhà một.
Sau khi người bên trong mở cửa, chỉ duỗi ra một cái chén lớn hoặc một cái thau lớn, sau khi nhận được gạo thì nhanh chóng thu tay lại, như thể thị vệ là ôn dịch vậy.
Bá tánh nào được tiếp tế xong, thị vệ sẽ dùng bút than đánh dấu để biết là đã tiếp tế rồi.