Phế Thê Trùng Sinh

Chương 246: Thỏ nhỏ gặp nạn



Edit + beta: Iris

Ô Nhược thức dậy ăn sáng, đi luyện đan, buổi chiều nghiên cứu trận pháp hấp thu ánh nắng trên mặt đất cùng Tiểu Tiểu, cuối cùng hai người còn cải tiến trận pháp, hấp thu cả hương thơm cây cỏ đại thụ hoa hòe trên mặt đất luôn, vì dưới lòng đất toàn mùi bùn ẩm ướt.

Buổi tối, Hắc Tuyển Dực vừa về đã bị Ô Nhược kéo tới trước bàn, kiểm nghiệm thành quả suốt buổi chiều của bọn họ, biết là trận pháp hút hơi nóng để sưởi ấm.

Phái người suốt đêm lên mặt đất bố trí trận pháp.

Mặt trời lên, lập tức thử khởi động trận pháp sưởi ấm, sau khi xác định không có ai bị nướng thui, Hắc Tuyển Dực nhanh chóng phái người bố trí thêm vài trận pháp.

Thái giám và cung nữ cũng cảm nhận được ấm áp, ngửi thấy hương hoa cỏ trên mặt đất đều mừng như điên, cả ngày đều thảo luận chuyện trận pháp sưởi ấm.

Ô Nhược thấy mọi người như vậy thì vui mừng, mấy đứa con của cậu cũng không cần mặc áo choàng dày nữa, cảm thấy nghiên cứu ra trận pháp sưởi ấm cũng coi như đáng giá.

Trong vòng ba ngày, toàn bộ Tử Linh quốc đều ấm áp hẳn lên, tuy rằng ban đêm vẫn sẽ hơi lạnh, nhưng lúc đó mọi người đã nằm trong ổ chăn ngủ mất rồi, ấm lạnh đều không sao cả.

Khuya ngày 10 tháng 7, Hắc Tuyển Đường truyền tin đến, con của mấy người Ô Trúc đã hóa hình thành công.

Hôm sau còn chưa đến hừng đông, Ô Nhược không ăn sáng đã mang theo hai con trai đến vương phủ Hắc Tuyển Đường xem tiểu chất nhi.

Ba người vào viện tử của Ô Tiền Thanh, đúng lúc mọi người đang ăn sáng.

Ô Nhược vừa vào đã thấy Cức Hi đen mặt bay trên không trung, lén nhìn Quản Đồng dạy U Diệp và Dạ Ký thay tã: "Các ngươi đang làm gì vậy?"

"Nhị ca." Ô Hi nhìn Tiểu Tiểu ngồi trên vai Ô Nhược, mắt sáng lên: "Tiểu Tiểu tới rồi, cô cô nhớ con muốn chết."

Nàng vội chạy đến ôm Tiểu Tiểu xuống: "Tiểu Tiểu ăn sáng chưa?"

"Dạ chưa." Mắt Tiểu Tiểu nhìn bàn cơm.

"Chúng ta vừa rời giường đã đến đây ngay." Ô Nhược lấy chén đũa được làm riêng cho Tiểu Tiểu đặt lên bàn.

Ô Tiền Thanh phân phó hạ nhân làm thêm đồ ăn sáng mang đến.

Đản Đản chạy nhanh đến chỗ U Diệp, ngẩng đầu nhỏ nói: "Con muốn xem hai tiểu đệ đệ."

Ô Nhược bế Đản Đản lên cao để nhìn, tiểu oa nhi đang được Quản Đồng bọc tã lớn lên rất giống U Diệp, cái miệng nhỏ hồng hồng, thấy Đản Đản thì lập tức giơ tay lên cười, vừa nhìn liền biết là một đứa nhỏ thích cười. Một đứa khác thì rất giống Cức Hi, vẻ mặt cao ngạo, thấy Đản Đản thì lạnh lùng dời mắt, nhìn bàn tay to đang giơ chân nó lên, mặc tã cho nó.

"Gì, sao đứa bé còn nhỏ vậy, các ngươi không đút linh nãi cho nó sao?"

Ô Trúc nhịn cười: "U Diệp muốn học cách mặc tã cho con, ép Dạ Ký học cùng hắn."

Ô Nhược nhìn U Diệp và Dạ Ký tay chân vụng về thì buồn cười: "Đặt tên cho chúng nó chưa?"

Ô Trúc nhớ đến tên con thì không khỏi vỗ trán: "U Diệp dùng họ của cả hai để đặt tên cho con, ở Nhân tộc thì kêu Ô U, về Ma tộc thì kêu U Ô."

"Ô U, U Ô, ừm, tên dễ nghe." Ô Nhược nhìn con của Dạ Ký: "Con của Cức Hi tên gì?"

Dạ Ký nói: "Chưa đặt."

Cức Hi lại nói: "Dạ Cức."

*Nhắc lại là tên của Cức Hi và Dạ Cức, chữ Cức nghĩa là gai nha bà con là loại cây ruột đỏ nhiều gai, hay móc vào áo người, người đi đường rất sợ, như là câu "kinh thiên cức địa" nghĩa là trời đất chông gai.

Đáy mắt Dạ Ký hiện lên kinh ngạc.

Cức Hi lạnh lùng liếc hắn một cái: "Ngươi nói tên để ta đặt mà, hay là ngươi có ý kiến về tên ta đặt?"

"Không có." Trong mắt Dạ Ký hiện lên ý cười.

"A — —" đột nhiên, U Diệp kinh hô một tiếng.

Mấy người Ô Nhược quay đầu nhìn thì thấy Ô U tiểu lên người U Diệp.

"Há há — —" Đản Đản cười ra tiếng.



Những người khác cũng phì cười.

Cức Hi gõ đầu nhỏ của Đản Đản: "Trước kia ngươi cũng tiểu lên người bổn tọa."

Đản Đản vẻ mặt vô tội nhìn hắn.

"Con thỏ nhỏ rắc rối." U Diệp vừa buồn cười vừa tức giận vỗ nhẹ ông tiểu Ô U: "Hay là đút linh nãi cho bọn nó lớn nhanh tí, chúng ta thật sự không có nhiều tinh lực trông chừng mấy đứa nhỏ này."

Quản Đồng cười nói: "Cho nên nói làm cha mẹ không dễ dàng gì, con còn nhỏ thì hy vọng nó nhanh lớn lên, nó trưởng thành thì lại lo lắng nó có linh lực hay không, có bị người khác bắt nạt hay không, còn cả chuyện công danh nữa."

Ô Trúc nhẹ nhàng ôm vai Quản Đồng: "Mẹ và cha vất vả rồi, nuôi nấng ba huynh muội chúng con chắc chắn rất mệt."

"Trong đám nhỏ, ba huynh muội các con rất nghe lời, ít khi khóc nháo, cũng hiểu chuyện hơn người khác, hơn nữa còn có bà vú chăm sóc, không vất vả gì nhiều." Quản Đồng nhìn U Diệp: "U Nhi, con không về thay đồ khác rồi đến ăn sáng sao?"

U Diệp cười nói: "Nướƈ ŧıểυ con của con thơm như vậy, khỏi thay."

Quản Đồng cười khẽ: "Con đứa nhỏ này a."

Ô Tiền Thanh gọi bọn họ: "Mọi người đến ăn sáng trước đi, kẻo đồ ăn nguội bây giờ."

U Diệp lấy linh nãi hạ nhân mang đến đút cho tụi nhỏ, sau đó ngồi bên cạnh Ô Trúc, nhìn Tiểu Tiểu ngồi trên bàn cơm, nhướng mày hỏi: "Tiểu Nhược, đây là tiểu nhi tử của ngươi? Tiểu Tiểu sao?"

"Ừm." Ô Nhược kẹp vụn điểm tâm đặt vào chén của Tiểu Tiểu.

"Quá nhỏ rồi, nếu đặt xuống đất, hơi bất cẩn tí là bị người khác dẫm bẹp ngay, không có cách nào làm nó lớn lên à?"

"Tạm thời không có."

Ô Trúc an ủi cậu: "Đừng lo, từ từ sẽ có cách thôi."

Ô Nhược gật đầu, nhìn xung quanh, nghi hoặc hỏi: "Quỷ Bà đâu?"

Quản Đồng hơi cau mày: "Hai ngày trước Quỷ Bà đã rời đi, không nói khi nào mới về."

"Cũng không nói ra ngoài làm gì sao?"

"Không có, nhưng lúc rời đi, trông bà như đang thất thần, hình như đang giấu chuyện gì đó, làm ta rất lo lắng."

Quản Đồng thở dài một tiếng.

Ở cùng Quỷ Bà một thời gian, nàng đã xem Quỷ Bà như người trong gia đình, thấy Quỷ Bà không vui, nàng cũng rất lo lắng.

"Mẹ đừng lo lắng quá, Quỷ Bà biết cách tự chăm sóc bản thân mà." Ô Nhược lại hỏi: "Bây giờ Quỷ Bà nói chuyện được chưa?"

"Nói được rồi, bình thường nói chuyện với chúng ta đều không thành vấn đề, chỉ là đôi khi câu chữ không rõ ràng lắm."

U Diệp húp một ngụm cháo: "Ta thấy trên người Quỷ Bà có rất nhiều bí mật, bình thường ánh mắt bà nhìn mẹ rất khác thường, giống như đang nhìn đứa con của mình vậy."

Ô Nhược gắp bánh bao cho Đản Đản: "Hẳn là bà xem mẹ như cháu gái mình rồi."

"Nhưng ánh mắt bà nhìn mẹ không giống như đang nhìn cháu gái." U Diệp thở dài: "Ánh mắt như là mẫu thân nhìn con gái vậy, vẻ mặt từ ái yêu thương, lại có chút ưu thương ẩn nhẫn, ánh mắt rất phức tạp, giống như lúc ta nhìn Đản Đản khác hoàn toàn với lúc nhìn con của ta."

Ô Nhược trêu ghẹo hắn: "Đại tẩu, sau khi ngươi làm phụ thân thì hoàn toàn khác với trước kia nha, còn biết phân biệt giữa ánh mắt nhìn cháu trai và ánh mắt nhìn con trai nữa."

U Diệp cong môi: "Ta cũng có cháu gái, có thể hiểu được tâm trạng này."

Ô Trúc ngừng cười: "Cháu gái của ngươi có cao hứng khi có thêm đệ đệ không?"

U Diệp khẽ nhíu mày: "Ta sẽ nói sự thật với nàng."

"Như vậy ổn không?"

"Nàng không còn là con nít nữa rồi, cũng đến lúc phải nói cho nàng biết, cha mẹ thân sinh của nàng là ai."

Ô Trúc không nói chuyện nữa.



Ăn sáng xong, Ô Nhược lấy ra lễ vật cậu định tặng cho mấy đứa nhỏ, có y phục, đồ chơi và cả mấy loại phối sức.

Cức Hi và Dạ Ký kinh ngạc nói: "Con của chúng ta cũng có phần?"

“Đương nhiên, đối xử bình đẳng a, ta cũng không có bất công đâu, lễ vật của hai đứa đều giống nhau." Ô Nhược bế tiểu Dạ Cức lên, chọc nhẹ mặt bé, cười nói: "Đứa nhỏ này không thích cười gì hết."

Đản Đản nắm tay tiểu Dạ Cức, nói: "Ta là ca ca nha, sau này đệ phải nghe lời ta."

Tiểu Dạ Cức nghiêng đầu đi, không để ý tới bé.

Đản Đản quay đầu tiểu Dạ Cức lại: "Chờ ngày mai các ngươi lớn rồi, ta dẫn các ngươi ra ngoài chơi."

Tiểu Dạ Cức chớp chớp mắt, như là đang nói được.

Cức Hi nhướng mày: "Bốn tên nhóc này chụm vào một chỗ, sao cứ có cảm giác sắp có chuyện không hay."

Ô Nhược cười nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi."

"Hy vọng là thế."

Không lâu, hai đứa nhỏ đi ngủ.

Ô Nhược cùng mấy người Ô Trúc nói về chuyện cửa hàng nhất hào: "Hiện nay linh phù và đan dược cung không đủ cầu, các ngươi nếu có rảnh thì vẽ thêm nhiều linh phù đi."

Ô Hi chu miệng nói: "Phù văn trên đan dược khó vẽ quá đi."

Ô Nhược nhíu mày: "Quả thật vẽ hơi xấu, đan dược quá nhỏ, rất khó vẽ."

Tiểu Tiểu nói: "Cha có thể in phù văn để dùng đi dùng lại được mà."

Mọi người tò mò nhìn bé: "In thế nào?"

"Giống như con dấu ấy."

Mọi người ngẩn ra.

"Đúng ha." Ô Nhược vui vẻ nói: "Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ, con trai của ta thật thông minh, quyết định vậy đi, vừa tiết kiệm thời gian vừa tăng cao tốc độ vẽ phù văn."

"Tiểu Tiểu thật thông minh." Ô Hi hôn lên đầu Tiểu Tiểu một cái: "Hì hì, thật tốt quá, sau này muội không cần vẽ phù văn nữa."

U Diệp cong khóe miệng: "Người tuy nhỏ, nhưng đầu nhỏ lại rất thông minh."

Cức Hi hừ nhẹ: "Con trai ta sau này sẽ thông minh hơn."

Ô Trúc cũng không cam lòng bị bỏ lại: "Con trai ta sau này cũng sẽ thông minh."

U Diệp nói: "Đứa nhỏ hóa thành từ Tam Thất Thạch đều thông minh mà."

Lúc này, Quản Đồng từ trong phòng lấy ra một cái hộp lớn đưa cho Ô Nhược: "Đây là Quỷ Bà đưa cho ta, bên trong đều là linh phù của bà vẽ, khoảng hai ngàn tờ, bà ấy hy vọng con có thể bán giúp bà ấy."

Ô Nhược mở ra thì thấy bên trong toàn là linh phù cao cấp.

Ô Tiền Thanh hỏi: "Mấy cửa hàng ở đây hầu hết đều bán linh phù của Tử Linh quốc, bà ấy lại vẽ linh phù của Tử Linh quốc, vậy có bán được không?"

"Linh phù của bà ấy đều là linh phù cao cấp, loại linh phù này khá hiếm, sẽ có rất nhiều người mua." Ô Nhược tùy ý lấy ra một chồng lật xem, nhưng khi nhìn thấy mặt sau, đáy mắt cậu hiện lên nghi hoặc: "Bà ấy vẽ linh phù gì? Đây không phải là linh phù của Tử Linh quốc, cũng không phải là linh phù của mấy quốc gia khác, tóm lại là con chưa gặp bao giờ."

"Đưa ta xem." U Diệp nhận một tờ linh phù, quan sát cẩn thận.

Cức Hi cũng tò mò bay lại đây: "Đúng là không giống linh phù của Tử Linh Quốc, người Tử Linh Quốc vẽ phù văn thường hơi bị cong, không thẳng nét như linh phù này."

Quản Đồng cũng tò mò nhìn thoáng qua, ngay sau đó liền ngẩn ra.

°°°°°°°°°°

Đăng: 8/5/2022