Hắc Tuyển Dực gật đầu: "Trước khi tới đây, ta có thấy bọn nó trốn đằng sau đại thụ mang cà kheo, nón trùm, mặc áo bào rộng thùng thình."
Hắc Tuyển Đường cạn lời: "Mấy đứa nhóc này gan to thật, một lần không được thì làm lần hai, không sợ bị đánh một chưởng chết luôn à."
Ô Nhược khẽ cau mày: "Nếu đã thấy thì sao không ngăn bọn nó lại?"
Hắc Tuyển Dực nói: "Để bọn nó tự thử năng lực của mình xem có thể đi được bao xa."
"Vậy sao lần trước không để bọn nó thử?"
"Lúc ấy Ô U và Dạ Cức mới vừa hóa hình, hai đứa có linh lực nhưng không có huyền thuật, cũng chưa từng được dạy, nhưng bây giờ thì khác, hai tháng này bọn nó cố gắng rất nhiều, có thể lên đài thử năng lực, với lại ta có phái người lên đài bảo hộ bọn nó, chúng ta cũng ở dưới đây quan sát, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn."
U Diệp cười khẽ: "Không hổ là người có hai năm kinh nghiệm làm phụ thân, chuẩn bị chu đáo hơn chúng ta nhiều."
"Ừm, không hổ là phu quân nhà ta." Ô Nhược cười hì hì: "Đúng rồi, Tiểu Tiểu đâu? Chẳng lẽ cũng đi lên luôn rồi?"
Hắc Tuyển Dực mím môi: "Ừm, cũng lên theo rồi."
"Ngươi yên tâm để nó lên đó?"
"Nó mặc y phục làm từ da yêu thú đỉnh cấp, thuật sư lục giai khó làm nó bị thương lắm."
"Vậy thì được." Ô Nhược cũng không muốn chỉ vì cơ thể Tiểu Tiểu quá nhỏ mà bảo vệ bé quá mức lên.
U Diệp cong môi: "Với năng lực của bọn nó, chắc chắn không đối phó được với thuật sư lục giai, lại còn muốn lên đài thi đấu, bọn nó lấy tự tin ở đâu ra vậy chứ?"
Cức Hi hỏi: "Năng lực cỡ Đản Đản cùng lắm chỉ đánh được thuật sư tam giai thôi."
Dạ Ký đạm thanh nói: "Tụi nó cũng lên đài rồi, cứ quan sát thử xem."
Đám Đản Đản không biết mình đã bị các cha và phụ thân vạch trần thân phận, cực kỳ vui vẻ nhảy nhót trên lôi đài, không nghĩ tới trong mắt người khác, bọn nó như một bó củi nhỏ cao gầy, gió thổi một cái là ngã xuống đất, rất thu hút ánh mắt người khác.
Hắc Tuyển Đường cười ngả nghiêng: "Đứa đứng dưới cùng là đứa nào vậy? Hình như không thấy đường, cứ đụng trúng người khác suốt."
Hắc Tuyển Dực cũng không nhịn được cười: "Là Ô U, tinh lực của nó còn hơn Đản Đản."
U Diệp bất mãn: "Vì sao con trai ta phải đứng dưới bét?"
"Năng lực Đản Đản mạnh nhất, phải đứng trên cùng để đối phó các thuật sư khác, tính tình Dạ Cức hơi ngạo kiều giống Cức Hi, chắc chắn không muốn ở dưới chót, Ô U thì tùy ý hơn, chỉ cần chơi vui thì ở đâu cũng được."
U Diệp thở dài: "Con trai ngốc của ta ơi."
Thật ra trong bốn đứa nhỏ, Ô U có tính tình tổ nhất, như tên của bé vậy, Ô U giống vô ưu*, không có bất kỳ phiền não nào.
*烏幽 (Wū yōu) - 無憂 (Wú yōu): phát âm gần giống nhau.
Hắc Tuyển Đường cười xong thì nói: "Chắc là Ô U quên cắt một lỗ trên áo bào rồi, lát nữa đánh nhau lại chạy tùm lum thì sao đây?"
Mấy người khác cũng cười theo, người bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện thì nói: "Các ngươi mau xem thuật sư mặc áo bào đen trùm đầu đi, gầy như vậy, đến đi còn không vững nữa, ta dám chắc hắn là người đầu tiên bị đánh xuống lôi đài."
Đồng bạn đi theo hắn cũng nói: "A, thật sự rất gầy, một ngón tay của ta cũng đủ bóp chết hắn."
U Diệp nghe bọn họ nói thì khựng lại, trừng mắt nhìn người thốt ra câu này, dám nói con của bọn họ không được?
"Khụ." Ô Nhược ho một tiếng, tức khắc một cổ linh lực như gió quét qua, làm cho hai người nói con trai bọn họ không được lập tức quỳ rạp xuống.
Cức Hi bay trên không, dùng ánh mắt ngạo khí khinh thường nhìn hai người kia như hai con kiến: "Lá gan nhỏ vậy, mới ho một tiếng đã bị dọa quỳ dưới đất."
"Ngươi là ai?" Cái người nói một ngón tay là đủ để bóp chết Đản Đản, tức giận hỏi.
Cức Hi vừa phóng thích linh lực vừa cười lạnh: "Là người mà chỉ dùng một ngón tay là có thể bóp chết ngươi a."
Người kia nhận ra đối phương có linh giai cao hơn hắn, vội hô với lão gia đứng cách đó không xa: "Bộ trưởng lão — —"
Bộ trưởng lão nghe có đệ tử kêu mình thì đi đến hỏi: "Có chuyện gì?"
Thanh niên chỉ vào Cức Hi nói: "Người này vô duyên vô cớ công kích đệ tử."
Bộ trưởng lão nhìn Cức Hi, nhíu mày: "Ma tộc? Không biết vì sao vị công tử này công kích đệ tử của lão phu?"
Cức Hi nhìn thấy linh giai hắn cao hơn mình, nhưng vẫn dùng vẻ mặt khinh thường nói: "Bổn tọa muốn đánh hắn thì cần gì lý do."
Bộ trưởng lão bị hắn chọc tức: "Quá ngông cuồng, thật sự quá ngông cuồng, lão phu nếu không dạy ngươi một bài học, thì chính là vứt thể diện của Nhân tộc."
Hắn vừa ngưng tụ linh lực, mấy người Ô Nhược liền đi đến chỗ Cức Hi, biểu tình nếu ngươi dám ta tay, chúng ta liền phế ngươi ngay tại đây.
Bộ trưởng lão phát hiện, trong đó có ba nam nhân linh lực cao hơn hắn, cho dù là ai thì hắn cũng không trêu vào được, huống chi bây giờ lấy một địch ba, hắn căn bản không có phần thắng.
Hắn nhanh chóng thu hồi huyền thuật, nén giận nói: "Coi như chúng ta xui xẻo, đi thôi."
Hai thanh niên kia cũng biết đối phương không dễ chọc, cuống quít bò dậy đi cùng Bộ trưởng lão.
Ô Nhược và những người khác nhìn nhau một lát, rồi bật cười: "Cảm giác lấy linh giai đè người thật sảng khoái."
Hắc Tuyển Dực cong môi, xoa tóc cậu.
Đúng lúc này, trên lôi đài phát ra tiếng kẽng.
"Tỷ thí sắp bắt đầu rồi." U Diệp nhanh chóng xoay người nhìn về phía lôi đài, phát hiện không thấy Đản Đản đâu: "Mấy đứa Ô U đi đâu rồi?"
Hắc Tuyển Đường cười ha ha, chỉ vào cái người té lăn quay dưới đất: "Ở kia kìa, bọn nó bị người ta dẫm trúng vạt áo nên té."
U Diệp nhìn phía dưới áo bào đen lộ ra nửa thanh cà kheo, đỡ trán: "Bọn nó kiểu này có thắng được không đây?"
"Lúc ngã xuống, Đản Đản nhấc Tiểu Tiểu lên cao, còn mình thì té mạnh một cái."
Ô Nhược còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì nghe Đản Đản té mạnh, tâm đau: "Ô U và Dạ Cức hẳn cũng té không nhẹ đi."
"Bọn nó biết bay, hẳn là sẽ không sao."
Thuật sư đứng bên cạnh Đản Đản thì cà kheo lộ ra bên ngoài, dùng chân đá đá, tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"
Tiểu Ô U ôm chân Tiểu Dạ Cức nhanh chóng bay lên, Tiểu Dạ Cức cũng vội ôm Đản Đản.
Thuật sư thấy bọn nó bay lên thì không để ý nữa.
"Tỷ thí chính thức bắt đầu."
Đản Đản hưng phấn kêu: "Lên, đánh thuật sư đằng trước."
Tiểu Ô U vui vẻ chạy lên phía trước, hồn nhiên không biết mình đi càng lúc càng xa mục tiêu mà Đản Đản chỉ.
Đản Đản tức khắc ngây người.
Hắc Tuyển Đường dưới đài cười muốn nội thương: "Ha ha, lúc nãy bọn nó té xong thì bị lệch hướng, đằng trước của Đản Đản biến thành đằng sau của Ô U."
Ô Nhược cũng dở khóc dở cười, bọn nhỏ quả thực là lên đài chỉ để tấu hài mà.
Dạ Ký và Cức Hi khóe miệng run rẩy, cảm thấy thương thay cho con trai mình.
Tiểu Dạ Cức trên đài lấy chân đá Tiểu Ô U: "Ngươi còn bay ra đằng trước nữa là bay khỏi lôi đài bây giờ."
Tiểu Tiểu nhận ra vấn đề nói: "Ca ca và Ô U hình như bị ngược hướng rồi."
Dạ Cức nghĩ nghĩ, bay lên xoay người lại, sửa cho Đản Đản đúng đường, còn mình thì từ đằng trước biến thành đằng sau.
Tiểu Tiểu nói: "Như vậy không tồi, Dạ Cức có thể phòng thủ đằng sau."
Hắc Tuyển Đường dưới đài nhìn cái đầu của Đản Đản trong nón trùm xoay nửa vòng thì cười lớn hơn: "Người không biết có khi còn tưởng gặp quái vật cũng nên, làm gì có ai có cái cổ xoay từ sau ra trước kiểu vậy chứ."
U Diệp tức cười: "Hên là có cả Quỷ tộc, Yêu tộc và Ma tộc tham gia chung nên không bị mọi người xem là quái vật."
Ngay sau đó, hắn liền thấy một nữ thuật sư công kích bọn Đản Đản.
"Chất nhi, các con cẩn thận a." Hắc Tuyển Đường tim vọt lên tới cổ họng, nhìn mà run sợ.
Ô Nhược cũng sốt ruột.
Ngay khi nữ thuật sư sắp đánh lên đầu Đản Đản, đột nhiện lam quang hiện lên, phịch một tiếng, bắn ngược nữ thuật sư trở về.
Trên đỉnh đầu Đản Đản xuất hiện một tiểu trận pháp màu lam, sau khi xoay vài vòng thì biến mất.
"Trận pháp dội ngược." Ô Nhược sửng sốt: "Đây là trận pháp tế sư."
Ngoại trừ Tiểu Tiểu, ba đứa nhỏ khác đều không đọc sách trận pháp tế sư.
Ô Nhược vui mừng nắm tay Hắc Tuyển Dực: "Là Tiểu Tiểu, chắc chắn là Tiểu Tiểu dùng trận pháp dội ngược."
U Diệp khen: "Tiểu Tiểu thật lợi hại."
Trong số bốn đứa nhỏ, Tiểu Tiểu là đứa có linh lực thấp nhất, lại có thể dùng trận pháp cản lại công kích của thuật sư lục giai.
"Con trai ta mà." Hắc Tuyển Dực vẻ mặt đạm mạc nhưng lại lộ ra chút kiêu ngạo.
Hắc Tuyển Đường cũng kiêu ngạo: "Chất nhi đệ mà."
U Diệp nói: "Nó cũng là chất nhi của ta."
Cức Hi hừ lạnh: "Các ngươi khi dễ chúng ta không có quan hệ thân thuộc với Tiểu Tiểu sao?"
Dạ Ký đạm thanh nói: "Vậy để con trai chúng ta thành thân với Tiểu Tiểu, là Tiểu Tiểu có thể thành con trai của chúng ta rồi."
Cức Hi cười đắc ý: "Có lý."
Hắc Tuyển Dực lạnh lùng liếc bọn họ một cái, muốn đánh chủ ý lên tiểu nhi tử bảo bối của y, tìm chết.
"Nè — —" Ô Nhược trợn trắng mắt: "Các ngươi đừng có ấu trĩ như vậy được không a?"
"Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau, Đản Đản sắp ra tay." Hắc Tuyển Đường kêu lên.
Ánh mắt mọi người quay lại trên lôi đài.
Đản Đản dùng pháp thuật ma rống của Ma tộc, đánh qua nữ thuật sư vừa rồi muốn công kích bọn nó.
Nữ thuật sư cả kinh, vội lấy ra linh phù lá chắn.
Đồng thời, Đản Đản cũng phun lửa vào nữ thuật sư.
Dưới đài, mấy người Ô Nhược đều ngẩn cả ra: "Sao Đản Đản biết phun lửa?"
Dạ Ký nói: "Chiêu vừa rồi hình như là năng lực của Yêu tộc."
U Diệp gật đầu: "Xác thật là năng lực của Yêu tộc năng lực."
Cức Hi nhướng mày: "Ta biết rồi, nó học huyền thuật từ Pi Pi."
Ô Nhược giật mình: "Đản Đản học huyền thuật từ Pi Pi khi nào, sao ta không biết?"
Cức Hi trừng cậu một cái: "Lúc trước không phải Đản Đản thường đi chơi với Pi Pi sao? Dần dà liền học được."
"Ra là thế, con trai ta thật lợi hại, cái gì cũng biết." Ô Nhược cũng nhịn không được kiêu ngạo.
Hắc Tuyển Đường hoang mang: "Nói đến Pi Pi, hình như đã lâu rồi đệ chưa gặp nó, đại ca, còn chưa tìm được Pi Pi sao?"
"Chưa..." Hắc Tuyển Dực nhíu mày: "Có thể đã bị người bắt rồi."
Hắc Tuyển Đường nói: "Người có thể bắt được nó chắc chắn là thuật sư cửu giai."
Ô Nhược nói: "Nếu thật sự bị người ta bắt đi, chúng ta tìm nó bằng cách nào đây?"
"Hiện tại chỉ có thể chờ người bắt Pi Pi mang Pi Pi ra ngoài, nếu không rất khó tìm được nó."