Trên lôi đài, ngũ quan Quản Châm tuấn dật phi phàm, mày rậm mắt to, khóe miệng mang theo ý cười, y phục và mái tóc bay múa trong gió đêm, lộ ra khí thế thản nhiên, trương dương.
Ô Nhược xoay người đứng lên, rút kiếm đối phó với ông.
Quản Châm đánh giá trên dưới Ô Nhược, bĩu môi: "Có cầm kiếm cũng không xong, bước chân phù phiếm, chẳng khác nào bình hoa."
Ô Nhược co rút khóe miệng, từ khi trọng sinh đến nay đã một năm trôi qua, cậu cũng chỉ mới học võ có một năm, chẳng lẽ cậu muốn thành cao thủ là thành được sao? Hơn nữa, đối phó với kẻ thù không phải chỉ dựa vào vũ lực là được.
Ánh mắt cậu trở nên sắc bén, dùng huyền thuật của tế sư — — Tán Ca. Cũng chính là huyền thuật thông qua âm thanh để công kích người khác, ví dụ như âm thanh huy kiếm hoặc là tiếng gió xung quanh, rồi dung hợp với năng lực ăn mòn của Vu tộc để tấn công Quản Châm, chỉ cần bị kiếm khí của cậu làm bị thương, ngay lập tức cơ thể sẽ bị ăn mòn, cũng sẽ bị linh lực của cậu chấn phá linh hồn.
Quản Châm cong môi: "Trò vặt."
Hắn nhảy lên một cái, bay về phía Ô Nhược, ngay khi thân ảnh hắn bao trùm lên Ô Nhược thì biến mất ngay trước mắt mọi người.
Dưới đài, Ô Hi kinh hô: "Nhị ca và ông ngoại biến mất rồi."
Quản Đồng khẽ cau mày, không nói gì.
Lúc này, Ô Nhược đang ở trong bóng đêm, duỗi tay cũng không thấy năm ngón, cậu biết đây là không gian bóng của đối phương.
Nếu đối phương muốn gϊếŧ cậu thì có thể chia thành vô số bóng trong không gian này, chỉ cần hắn đánh vào bóng là có thể khiến cậu trọng thương, thậm chí là chết*.
*Bóng là cái bóng của mình in dưới đất ấy, đoạn này cả bản convert lẫn raw đều rối não quá, dịch đại đấy.
Đột nhiên, bên tai vang lên tiếng của Quản Châm: "Cản cơn phẫn nộ của thi tộc."
Ô Nhược cả kinh, nhanh chóng xoay người lui ra ngoài ba trượng, cậu nhìn thấy một bóng màu xám trắng đang kết ấn tay ở chỗ cậu đứng vừa nãy, ngay sau đó, cậu cảm giác bên cạnh cái bóng xám trắng đó toát ra hơi thở lạnh lẽo, tuy không nhìn thấy nhưng cậu cảm nhận được hơi thở đó đang đến gần.
Đây là bí kỹ của thi tộc để chiêu mộ cương thi gϊếŧ người, Ô Nhược nhanh chóng dùng bí thuật chém yêu mà cậu học trộm được của phái thiên sư trước đó để chém cương thi.
Quản Châm không cho cậu cơ hội thở dốc, liên tục ra chiêu: "Dịch hồn của tộc pháp sư."
Ô Nhược nghe thấy âm thanh gào thét truyền tới, lập tức dựng kết giới phòng ngự, khó khăn lắm mới đỡ được một kích, nếu như bị dịch hồn chi thuật đánh trúng, linh hồn sẽ thống khổ bất kham.
"Phá ma của Tư Vưu quốc." Quản Châm dùng một chưởng đánh bay kết giới của cậu.
Ô Nhược vội nhảy ra xa chỗ đó, nhìn chằm chằm bóng người đang ép sát, dần dần cậu phát hiện, người kia đang dạy chiêu thức cho cậu, nếu không sẽ không vừa công kích vừa nói ra tên huyền thuật ở tộc nào, hơn nữa khi thi triển còn cố ý làm chậm lại, rõ ràng là để cậu thấy rõ quá trình phóng ra huyền thuật, còn cố ý đè uy lực xuống mức thấp nhất.
Hiểu ra dụng ý của Quản Châm, cậu vừa nghiêm túc học tập, vừa ứng phó, lại sử dụng mấy kỹ năng vừa học được để phản kích.
Trong vòng hơn một canh giờ, Quản Châm đã sử dụng hơn trăm loại huyền thuật khác nhau, tất cả huyền thuật đều từ những người của các quốc gia và đại tộc, môn phái khác nhau.
"Cuối cùng, Tu Chân giới — —"
Ô Nhược nghe vậy, bỗng chốc đồng tử co rụt lại.
Dưới lôi đài, mấy người Ô Hi vẫn không thấy Ô Nhược đi ra thì lo lắng.
Hắc Tuyển Đường nói liên miên bên tai Hắc Tuyển Dực: "Chắc không phải vì lần trước đến chợ đen, đại tẩu có hành vi bất kính với ông ngoại nên mới bị ông ngoại nhân cơ hội giáo huấn một trận đấy chứ."
Hắc Tuyển Dực liếc hắn một cái: "Kêu ông ngoại thuận miệng ghê nhỉ."
Y là tôn tế chân chính còn chưa gọi nhiều đến vậy đâu.
Hắc Tuyển Đường cười hắc hắc: "Tập luyện trước thôi."
Hắc Tuyển Dực nhìn Ô Tiền Thanh và Quản Đồng: "Ở đây có người đứng sẵn nè, sao không thấy đệ luyện tập."
Đúng lúc này, thân ảnh Ô Nhược bỗng xuất hiện trở lại, té ạch từ trên cao xuống, đau đến mức nói không ra hơi, mà trên người lập lòe tia sáng tím như sấm điện.
Sau đó, Quản Châm cũng xuất hiện trước mặt mọi người, nhảy lên bay khỏi lôi đài.
Dạ Ký nhanh chóng đi tới chỗ Ô Nhược: "Ngươi không sao chứ?"
Ô Nhược vẫn nhìn sao trời, không nhúc nhích, trong đầu phát đi phát lại câu cuối cùng của Quản Châm: tiểu tử ngươi quá yếu, căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Cậu cảm thấy "hắn" mà Quản Châm nhắc đến là chỉ Thánh Tử.
"Tiểu Nhược." U Diệp đi tới nâng cậu dậy: "Ngươi ổn không vậy?"
"Không ổn chút nào." Ô Nhược bị điện giật cho tê dại, tạm thời không còn chút sức nào: "Ta đã bị đả kích nghiêm trọng."
Hắn (Thánh Tử) quả thật rất mạnh, kể cả khi Quản Châm không dùng toàn lực, cậu cũng chỉ miễn cưỡng chặn lại công kích mà thôi.
U Diệp nhíu mày: "Người vừa rồi là ai?"
"Có thể là ông ngoại của chúng ta."
U Diệp hồi hộp.
"Ta không sao đâu, nằm nghỉ một chút là được, các ngươi đừng quan tâm ta, mau đi giúp tiền bối đi."
"Được." U Diệp đứng lên, xoay người lại, đột nhiên một bóng trắng lao ra khỏi bóng của hắn, sau đó, không một ai trong phạm vi mười trượng nhúc nhích được.
Mọi người kinh hãi, cư nhiên có người có thể định trụ bọn họ, đây là một việc rất nguy hiểm, nếu đối phương có tâm muốn gϊếŧ bọn họ, thì chỉ trong chớp mắt bọn họ đã chầu trời.
Ô Nhược nghiêm mặt lại, nhanh chóng ném linh phù ra, cản lại công kích của đối phương.
Bóng trắng giật mình, dường như không ngờ cậu vẫn có thể cử động.
Dạ Ký dù sao cũng là Ma tộc cửu giai, năng lực cũng không tồi nên thời gian bị định thân không dài, ngay khi cử động lại được đã vội kéo Ô Nhược ra xa.
U Diệp lập tức ngưng tụ hắc khí, xoay người đánh đối phương.
Đối phương nhẹ nhàng tránh được công kích, nhảy ra xa.
Ô Nhược nhìn nam nhân mặc áo bào trắng, đầu đội mũ có rèm, cười lạnh nói: "Ta biết ngay ngươi sẽ nhân cơ hội tỷ thí để ra tay mà, không biết vì sao ngươi lại nhiều lần muốn đẩy ta vào chỗ chết, nhưng ta có thể chắc chắn ta chưa từng gặp ngươi, cũng không đắc tội ai bao giờ, Thánh Tử, ngươi có thể trả lời vấn đề của ta không?"
Trước khi bị điện giật đến tê dại toàn thân, cậu đã ra khỏi kết giới nên mới không bị đối phương định trụ.
Thánh Tử cười âm trầm: "Nếu có kiếp sau, ta sẽ nói cho ngươi biết."
Câu này, kiếp trước Ô Nhược đã nghe hắn nói qua, cũng làm cậu nhớ lại kiếp trước Thánh Tử đối xử với người nhà cậu như thế nào.
U Diệp không khỏi liếc Ô Nhược một cái, sau đó nhận ra hơi thở cậu trở nên hung ác phẫn nộ, hai mắt bị thù hận che kín.
"Cho dù có kiếp sau, ngươi cũng không nhớ rõ kiếp trước ngươi cũng từng nói mấy lời này." Ô Nhược tức giận mở mắt ra, sử dụng bí thuật Quỷ Nắm định trụ thân thể đối phương, lại dùng yêu trảm học được từ Yêu tộc chém vào Thánh Tử và bóng của hắn.
Thánh Tử mạnh hơn Ô Nhược nên chỉ bị định trụ trong chớp mắt, lúc cơn gió đánh lại, đã nhảy lên né tránh: "Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn định..."
Hắn còn chưa nói xong, Ô Nhược đã vọt đến trước mặt hắn, kéo hắn vào không gian bóng của cậu, sau đó Ô Nhược phân bóng của cậu ra mỗi góc, bất kể Thánh Tử trốn ở đâu, chỉ cần công kích bóng của cậu là được.
Nhưng khi cậu công kích bóng của Thánh Tử, Thánh Tử không những không bị thương mà thậm chí còn bị tức đến cuồng tiếu.
Lửa giận của Ô Nhược càng tăng lên, trực tiếp đánh vào bản nhân của hắn, bỗng nhiên Thánh Tử dần dần biến mất như là linh hồn, thân mình cũng ngày càng mơ hồ.
Cậu sửng sốt, rất nhanh liền hiểu cái mà cậu kéo vào bóng chỉ là ảo ảnh.
Ô Nhược thu hồi không gian bóng, đột nhiên một linh lực cường đại đánh về phía cậu.
"Cẩn thận sau lưng." U Diệp hô.
Ô Nhược nhanh chóng bày kết giới, nhưng đã bị đối phương sử dụng Phá Ma.
Phá Ma có thể phá được mọi loại phòng ngự, cũng có thể phá giải kết giới của người khác, nếu đánh trúng người Ma tộc, nó sẽ khiến Ma tộc cảm thấy tồi tệ. Sau khi Phá Ma chi thuật bổ vào kết giới Ô Nhược, đánh bay cơ thể Ô Nhược xuống lôi đài.
"A — — nhị ca rớt xuống đài rồi." Ô Hi hô lên.
Quản Đồng và Ô Tiền Thanh nhíu mày.
Hắc Tuyển Dực thấy Thánh Tử chưa từ bỏ ý định, thân hình chợt lóe, vọt tới chỗ Ô Nhược rơi xuống.
Dư quang khóe mắt của Thánh Tử thấy Hắc Tuyển Dực bay qua, vội thu tay lại, xoay người rời đài tỷ thí.
"Tiểu Nhược, ngươi không sao chứ." Hắc Tuyển Dực nhanh chóng nâng Ô Nhược dậy.
Ô Nhược xoa ngực có hơi đau: "Ta không sao, kết giới chắn giúp ta phần lớn linh lực của Thánh Tử, hơn nữa còn có kính trang ngươi luyện chế cho ta, nên đánh vào người cũng không đau lắm."
Thật ra cậu có thể dùng Cương Thuẫn của pháp sư để cản lại, nhưng cậu chỉ vừa học được huyền thuật của các quốc gia khác nên không quen lắm, vì vậy mới phản ứng chậm, chờ cậu nhớ ra thì đã bị đánh xuống lôi đài mất rồi.
Ô Nhược nghĩ đến đây, ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Thánh Tử là người Bí Ẩn tộc."
Lúc trước Nguyễn Trì Tranh có nói là bí thuật gì Thánh Tử cũng đều biết, đáng lẽ cậu phải sớm nghĩ ra rất có thể Thánh Tử cũng có bí thuật Ảnh Trộm như cậu, nhưng sau khi Hắc Tuyển Dực kể về ngọn nguồn nguyền rủa, thì cậu lại lầm hắn là người Thiên Thánh tộc, cho rằng Thánh Tử muốn gϊếŧ cậu là vì không muốn cậu giải lời nguyền.
"Ừm, ta thấy hắn chui ra từ bóng của U Diệp liền biết hắn là người Bí Ẩn tộc."
"Nếu vậy coi như ta cùng tộc với hắn mà, vì sao hắn phải gϊếŧ ta?"
"Cái này chắc chỉ có hắn biết." Hắc Tuyển Dực nghĩ: "Có lẽ ông ngoại ngươi cũng biết."
"Nếu ông ấy có thể nói cho ta thì đã nói từ lâu rồi, đâu cần phải lén lút dạy bí thuật cho ta làm gì." Ô Nhược đen mặt: "Vốn định chen vào danh sách hạng 10, lấy được tài liệu siêu cấp, nhưng lại bị Thánh Tử phá hỏng hết rồi."
Hắc Tuyển Dực xoa đầu cậu: "Ngươi không sao là tốt rồi."
Ô Nhược cũng không vì y an ủi mà thấy vui vẻ: "Theo lời Thị Chủ nói, năng lực ta còn kém Thánh Tử quá xa."
Cậu căn bản không phải là đối thủ của Thánh Tử.
"Hắn học huyền thuật từ nhỏ, hấp thu linh lực, huyền thuật cũng nhiều hơn ngươi biết bao nhiêu."
Ô Nhược hơi nhụt chí: "Không biết khi nào mới đuổi kịp hắn."
"Sau khi đạt đến cửu giai sẽ có giới hạn tích trữ linh lực, đạt đến cực hạn thì không thể hấp thu linh lực nữa. Về điểm này thì ngươi có thể theo kịp hắn, huyền thuật cũng vậy." Hắc Tuyển Dực nhìn lên đài, nói: "Thị Chủ mở tỷ thí với dụng ý cho ngươi cơ hội học thêm huyền thuật, ngươi đừng cô phụ ý tốt của ông ấy."
Lời này cuối cùng cũng khiến Ô Nhược mỉm cười: "Ta biết rồi, ta sẽ cố gắng."
"Nhị ca, nhị ca, ca không sao chứ?" Ô Hi và mấy người Ô Tiền Thanh chen qua đám người đi đến.