Phế Thê Trùng Sinh

Chương 297: Chương </span></span>316-317



Chương 316. Ghen

Edit + beta: Iris

Bữa chiều, sân của Ô Tiền Thanh náo nhiệt như mở yến hội, đại sảnh tràn ngập tiếng cười.

Ô Nhược ăn cơm xong liền nói với mọi người: "Ta phải hồi cung."

Quản Đồng luyến tiếc: "Tối nay không ở đây sao?"

"Lục đệ vừa mới tỉnh lại, con phải đi thăm khám hắn."

Mọi người cũng biết tình trạng của Hắc Tuyển Chiếu nên không giữ cậu lại nữa.

Ô Nhược lau cái miệng nhỏ ăn dính đầy dầu mỡ của Đản Đản, bế bé lên nói: "Mọi người cứ từ từ ăn, chúng con về trước."

Mọi người ồn ào nói: "Đi thong thả, nhớ đi đường cẩn thận."

Ô Nhược ôm Đản Đản và Tiểu Tiểu ra ngoài đại viện.

Đản Đản bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Hi Hi, ngươi cũng muốn hồi cung cùng chúng ta sao?"

Ô Nhược nghe vậy thì xoay người lại, thấy Cức Hi đang bay trên không trung cách đó một trượng: "Sao ngươi cũng ra đây?"

Cức Hi trầm mặc một lát, nói: "Ta tiễn ngươi ra phủ."

Ô Nhược ghẹo hắn: "Từ khi nào mà ngươi lịch sự đến vậy?"

Cức Hi hừ nhẹ.

"Được rồi, ngươi muốn tiễn ta thì tiễn đi, ngươi muốn đưa ta hồi cung luôn cũng được."

Ô Nhược quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.

Tiểu Tiểu được Đản Đản ôm trong ngực, ngẩng đầu nhìn về phía Cức Hi.

Cức Hi đột nhiên ngừng ở giữa không trung, chớp chớp mắt, nhìn Ô Nhược rồi lại nhìn tiểu viện của Ô Tiền Thanh, xoay người bay trở về đại sảnh.

"Cức Hi, gần đây ngươi còn bị té xỉu nữa không?" Ô Nhược quan tâm hỏi, lại không thấy hắn trả lời, quay đầu lại nhìn thì nào còn bóng dáng của Cức Hi ở đây: "Haizz, người này đúng là kỳ quái, vừa nói tiễn mình ra phủ, sao mới tiễn được nửa đường đã mất tiêu rồi."

Từ sau khi Cức Hi biến về hình dạng người lớn, hành vi cử chỉ đều có hơi kỳ quái.

Ô Nhược nhíu mày ôm bọn nhỏ đi đến hậu viện, ngồi lên xe yêu thú trở lại hoàng cung, sau đó dẫn bọn nhỏ đi thăm Hắc Tuyển Chiếu.

Hắc Tuyển Chiếu nhìn thấy Đản Đản cùng Tiểu Tiểu thì đặc biệt cao hứng, đáng tiếc sức khỏe hắn hiện giờ vẫn còn rất yếu, chỉ miễn cường nói được một hai câu: "Hình như Tiểu Tiểu cao hơn rất nhiều."

Ô Nhược đặt Tiểu Tiểu lên giường, Tiểu Tiểu vươn tay ôm lấy mặt Hắc Tuyển Chiếu: "Lục thúc phải mau khỏe lại đó."

"Ừm." Đáy mắt Hắc Tuyển hiện lên ý cười ôn nhu, hỏi Ô Nhược: "Đệ nghe Hắc Tân nói Thẩm thái y nhân lúc đại tẩu chữa bệnh cho đệ, muốn gϊếŧ đệ."

Ô Nhược giải thích: "Thẩm thái y bị uy hϊếp, có người bắt người nhà của hắn, ép hắn độc chết đệ, lấy cớ này hãm hại ta, kỳ thật mục đích của kẻ đứng sau là nhằm vào ta chứ không phải đệ, đệ là bị ta liên luỵ."

"Không, là chúng ta liên luỵ tẩu." Trong lòng Hắc Tuyển Chiếu hiểu rõ Ô Nhược mới tới Tử Linh Quốc không lâu, không thể nào kết thù với người khác trong thời gian ngắn như vậy, nhất định là vì chuyện giải lời nguyền nên mới có nhiều người muốn gϊếŧ Ô Nhược: "Hiện tại Thẩm thái y và người nhà của hắn thế nào?"

"Người nhà của Thẩm thái y đã bị diệt khẩu toàn bộ, Thẩm thái y sau khi biết chuyện cũng tự sát."

Hắc Tuyển Chiếu cảm thấy buồn thay cho cả nhà Thẩm thái y.

Ô Nhược nắm lấy tay hắn: "Đệ đừng nghĩ quá nhiều, hiện tại quan trọng nhất chính là nghỉ ngơi hồi phục sức khỏe, chuyện hạ độc và hãm hại đệ, ta chắc chắn sẽ tra ra được manh mối, báo thù cho cả nhà Thẩm thái y."

Hắc Tuyển Chiếu chớp chớp mắt tỏ vẻ hắn đã biết.

Ô Nhược thuận tay bắt mạch cho hắn: "Khôi phục khá tốt, tiếp tục giữ vững tâm tình vui vẻ, nửa tháng sau, đệ có thể xuống giường đi lại, sau đó lại điều dưỡng thân thể cho tốt, không quá hai tháng là có thể đi khắp nơi như người bình thường, muốn đi đâu thì đi đó."

Hắc Tuyển Chiếu hơi cong khóe miệng.

Ô Nhược nhìn ra hắn mệt mỏi: "Đệ nghỉ ngơi đi, sáng mai ta lại đến thăm."

Hắc Tuyển Chiếu nhắm mắt lại.

Sau khi Ô Nhược dặn dò Tân quản sự chăm sóc cho Hắc Tuyển Chiếu xong, ôm đám Đản Đản trở lại Hành Tinh Cung dưới lòng đất, thấy thị vệ dẫn theo thái y vội vã đi tới thì hỏi: "Sao lại tìm thái y vậy? Có phải Tuyển Dực bị thương hay không?"

Thị vệ nói: "Là Lâu đại nhân bị trọng thương."

Ô Nhược thoáng thở phào nhẹ nhõm: "Tại sao Lâu đại nhân lại bị trọng thương?"

"Người Cựu tộc tới gây sự, chúng ta đánh nhau với bọn họ, sau đó, Lâu đại nhân đỡ một chiêu cho Thái Tử."

Ô Nhược đi theo thái y vào đại sảnh, phía sau bình phong, Lâu Khuynh Lạc vẫn hôn mê bất tỉnh trên ghế nằm, tay nắm chặt góc áo Hắc Tuyển Dực không buông.

Thị vệ nói: "Thái Tử, thái y tới."

Thái y tiến lên hành lễ: "Lão thần gặp qua Thái Tử."

"Ngươi nhanh kiểm tra thương thế cho Lâu đại nhân." Hắc Tuyển Dực ngẩng đầu, thấy Ô Nhược đã trở lại liền đón lấy Đản Đản trong lòng cậu, nói: "Ta còn tưởng tối nay ngươi sẽ ở lại trong phủ của tứ đệ."

"Sức khỏe lục đệ còn chưa hồi phục, ta nào yên tâm ở lại bên kia." Ô Nhược nhìn sắc mặt tái nhợt của Lâu Khuynh Lạc, nhỏ giọng nói: "Thương thế của hắn có nghiêm trọng không?"

"Trước đó đã cho hắn uống dược trị thương, hiện tại vẫn hôn mê bất tỉnh."

Ô Nhược lại ôm lấy bọn nhỏ nói: "Ta ôm Đản Đản ra ngoài giao cho Hắc Tín tắm rửa trước đã."

"Ừm."

Khi Ô Nhược ôm bọn nhỏ đi đến cạnh bình phong, nghe thấy phía sau truyền đến tiếng gọi nôn nóng của Lâu Khuynh Lạc: "Thái Tử, Thái Tử..."

Cậu quay đầu nhìn lại, Lâu Khuynh Lạc vẫn còn đang hôn mê, nhưng trong miệng lại liên tục gọi Thái Tử.

Hắc Tuyển Dực nhìn mí mắt hắn mấp máy, có dấu hiệu tỉnh lại liền đáp lời hắn: "Ta ở đây."

Lâu Khuynh Lạc lại gọi thêm hai tiếng, đột nhiên bừng tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh, khi thấy Hắc Tuyển Dực đứng ở bên cạnh, vội vàng hỏi: "Tuyển Dực, ngươi không sao chứ?"

Hắc Tuyển Dực khẽ nhíu mày: "Ta không sao."

"Ngươi không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi." Lâu Khuynh Lạc suy yếu nhắm mắt lại.

Ô Nhược nhìn đến đây, xoay người rời khỏi phòng, tắm rửa cho bọn nhỏ xong thì quay lại đó, thị vệ đã đi lấy dược mà thái y kê cho Lâu Khuynh từ Thái Y Viện về.

Hắc Tuyển Dực nói với thị vệ: "Đưa Lâu đại nhân đến Tây viện nghỉ ngơi, tìm người thay phiên gác đêm chăm sóc hắn."

"Vâng." Thị vệ đi lên, thấy Lâu Khuynh Lạc đang nắm góc áo của Hắc Tuyển Dực, thử tách ra, không ngờ, Lâu Khuynh Lạc lại túm chặt không buông: "Thái Tử, cái này..."

Hắc Tuyển Dực kêu người đưa kiếm, cắt luôn góc áo.

Thị vệ bế Lâu Khuynh Lạc đưa đến sương phòng ở Tây viện nghỉ ngơi.



Người nằm trên giường mở hờ mắt, nhìn miếng vải trong tay, không khỏi chua xót siết chặt tay, sau đó nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.

Trong đại điện, Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực dùng cơm: "Sao các ngươi lại gặp trúng Cựu tộc?"

"Chúng ta gặp phải bộ hạ của thủ lĩnh Cựu tộc, bọn họ rảnh rỗi quá nên tới khiêu khích chúng ta." Hắc Tuyển Dực nhìn bàn trà, híp mắt: "Lần này bọn họ ra tay với ta, chứng tỏ bọn họ đang sợ hãi, sợ chúng ta thành công giải lời nguyền, cuộc sống về sau của bọn họ sẽ không được yên ổn, sau này ngươi ra ngoài nhớ phải cẩn thận chút."

"Ừm." Ô Nhược gắp một miếng thịt vào bát y.

Hắc Tuyển Dực ăn một miếng cơm, nói: "Ta phái người điều tra Trọng Dung, người này chỉ mới xuất hiện gần đây, thân phận rất thần bí, tuy rằng mọi người đều nói hắn từng được gia chủ Do gia của Cựu tộc cứu, nhưng người từng gặp hắn lại ít vô cùng, hơn nữa, người của ta căn bản không tra ra được chuyện gia chủ Do gia cứu người."

Ô Nhược nhíu mày: "Kỳ thật ta không định để ngươi điều tra hắn, hắn thân là người Cựu tộc, đi theo người Cựu tộc là điều vô cùng bình thường, ngày thường hắn và ta tiếp xúc cũng không nhiều lắm, có điều tra hắn hay không cũng chẳng sao, chỉ là ta cứ cảm thấy hắn có chút địch ý với ta."

"Địch ý?"

"Ừm, loại địch ý này không rõ ràng lắm, thậm chí có đôi khi ta cảm thấy chỉ là ảo giác."

"Nếu trực giác của ngươi là thật, ngươi cho rằng vì sao hắn lại sinh ra địch ý với ngươi?"

"Cái này ta thực sự nghĩ không ra, ta và hắn chỉ gặp nhau có vài lần à, cũng chẳng nói với nhau được mấy câu, càng đừng nói đắc tội hắn." Ô Nhược nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết mình đắc tội người này lúc nào: "Không nói hắn nữa, đúng rồi, hôm nay ta gặp Vô Câu và Cơ Duẫn."

Hắc Tuyển Dực lập tức dừng động tác, trầm giọng hỏi: "Bọn họ không làm gì ngươi chứ?"

"Không có." Ô Nhược buông đũa, nói: "Nhưng có một việc làm ta cảm thấy kỳ quái."

"Việc gì?"

"Hai người bọn họ vậy mà lại không nhận ra ta, theo lý thuyết, hắn và Cơ Duẫn nếu thật sự hạ cổ ta thì phải nhận ra mặt của mẹ ta mới đúng. Ta giống mẹ ta đến vậy, sau khi nhìn thấy mặt ta, cho dù đã qua hai mươi năm thì cũng phải có chút ấn tượng chứ, khi ta nói với bọn họ ta họ Ô, bọn họ cũng không có phản ứng gì, nhưng mà sau đó hình như Cơ Duẫn đã đoán ra được thân phận của ta." Ô Nhược híp mắt: "Cho nên, ta nghĩ năm đó người hạ cổ ta thật ra là đám Vô Thúc, sau đó đẩy hết tội trạng lên người đám Vô Câu, bởi vì trước khi ta gặp đám Vô Câu thì cũng có gặp Vô Thúc, khi Vô Thúc nhìn thấy ta, tuy không có bất cứ biểu tình gì nhưng lại cố ý liếc ta một cái. Quả nhiên giống như ngươi nói, Thánh Đế không thể tin, hiện tại Thánh Đế và Vô Thúc còn chưa rời khỏi Tử Linh Quốc phải không? Ngươi phải cẩn thận bọn họ, không chừng bọn họ tới Tử Linh Quốc là còn có âm mưu khác."

"Ta sẽ cẩn thận."

"Đồ ăn sắp nguội rồi, ăn cơm đi." Ô Nhược cầm đũa lên, tiếp tục gắp đồ ăn cho y.

Hắc Tuyển Dực ho nhẹ một tiếng: "Nếu tay ngươi không sờ đùi ta, ta sẽ cảm thấy ngươi thật lòng muốn ta ăn cơm."

Từ khi bắt đầu ăn cơm, tay trái Ô Nhược vẫn luôn đặt ở trên đùi y, không ngừng sờ qua sờ lại chân y.

Ô Nhược dừng động tác, hừ lạnh một tiếng: "Ta sờ chân ngươi lúc nào, ta chỉ sờ y phục ngươi thôi."

"Y phục ta?" Hắc Tuyển Dực cúi đầu nhìn vạt áo bị mất một góc, không rõ có gì đáng để sờ, chẳng lẽ chất vải của y phục này tốt hơn mấy bộ khác?

Ô Nhược không nói gì, dùng sức túm chặt vạt áo của y không buông.

Hắc Tuyển Dực suy nghĩ một lúc lâu mới ngộ ra, cong môi hỏi: "Có phải ngươi đang ghen với Lâu đại nhân không?"

"Ừm." Ô Nhược không phủ nhận: "Ta phát hiện dường như Lâu đại nhân thích ngươi."

Nhìn những hành động lúc nãy của Lâu Khuynh Lạc là biết trong lòng Lâu Khuynh Lạc có Hắc Tuyển Dực.

"Hắn thích ta?" Hắc Tuyển Dực cảm thấy không có khả năng: "Nếu hắn thật sự thích ta, hẳn là phải tỏ ra gì đó chứ, nhưng hắn đi theo bên người ta đã nhiều năm rồi, vẫn luôn duy trì khoảng cách, chưa từng làm ra hành động thất thố, ít nhất ta chưa từng cảm nhận được là hắn thích ta."

Ai thích hắn, hắn ít nhiều gì cũng có thể nhìn ra, nhưng Lâu Khuynh Lạc luôn giấu kín không thể hiện ra, nếu hắn thật sự thích y, chứng tỏ mấy năm qua hắn che giấu rất khá.

Ô Nhược cũng không muốn ác ý phỏng đoán người khác: "Thôi, mau ăn cơm đi, xong thì chúng ta cùng tắm."

Hắc Tuyển Dực nghe câu sau, như được tiếp thêm động lực, tốc độ ăn cơm nhanh hơn rất nhiều, chưa đầy một nén hương đã ăn sạch bát cơm, sau đó, ôm Thái Tử Phi nhà mình đi tắm gội.

Chương 317. Ta cũng thích Tiểu Tiểu

Edit + beta: Iris

Ô Nhược hẹn gặp đám Tuyển Hành ngày 20 tháng 10, không ngờ đám Tuyển Hành có việc không tới được, đành phải nhắn lại đổi thành hai ngày sau.

Sau đó rời khỏi Lan San Các, cậu bị Do Yến Văn vừa gặp mấy ngày trước ngăn lại.

Ô Nhược nhíu mày: "Lại là ngươi..."

"Phán Dương, nhị ca của đệ bị người đòi nợ bắt đi rồi." Do Yến Văn nắm cổ tay cậu, nôn nóng kéo cậu qua bên đường: "Coi như đệ nể mặt chúng ta là huynh đệ với nhau mà giúp chúng ta đi, nếu không Yến Võ sẽ chết đó."

Ô Nhược đứng vững lại, nhàn nhạt nói: "Bộ ngươi không thấy ngươi về nhà đòi bạc của Do Dĩ Nhuận để trả nợ sẽ thực tế hơn sao?"

"Cha đuổi chúng ta ra khỏi nhà rồi, nói là sẽ không bao giờ cho chúng ta thêm một phân tiền nào nữa."

Ô Nhược nhướng mày: "Vậy hả? Mẹ của các ngươi thương các ngươi như vậy, vì muốn giúp các ngươi thăng giai mà bán ta cho người khác, sao nàng đành lòng để các ngươi ở bên ngoài chịu ấm ức được chứ."

"Mẹ cũng muốn giúp chúng ta lắm, nhưng bạc trong nhà đều do cha quản, mẹ không có nhiều bạc để cho chúng ta, hiện tại chỉ có đệ mới giúp được chúng ta."

"Muốn ta giúp thì cũng được thôi, nhưng trước đó, ngươi phải trả lời ta một câu hỏi."

Do Yến Văn mừng như điên: "Chỉ cần đệ giúp chúng ta, đừng nói một câu, cho dù có trả lời mười câu cũng không thành vấn đề."

Ô Nhược bất động thanh sắc rút tay về: "Ta chỉ muốn biết, vì sao ngươi biết ta sẽ ở đây mà chạy tới tìm ta?"

Đáy mắt Do Yến Văn hiện lên tia chột dạ, lắp bắp nói: "Hai lần trước chúng ta đều gặp được đệ ở đây, nên ta mới thử đợi ở đây xem sao, không ngờ thật sự gặp được đệ."

Lời này khiến người ta không tìm ra sơ hở.

Ô Nhược cong môi: "Phải vậy không?"

"Đúng vậy."

Ô Nhược nhìn vào mắt hắn, híp mắt: "Ngươi lặp lại lần nữa, vì sao ngươi lại biết mà chạy tới đây tìm ta?"

Biểu tình của Do Yến Văn tức khắc dại ra: "Là có người nói cho chúng ta biết có thể tìm được đệ ở đây."

Ánh mắt Ô Nhược lạnh băng: "Là ai?"

"Đại tiểu thư Do gia Do Tuyền Huỳnh."

"Vậy mà lại là nàng." Ô Nhược nhíu mày: "Vì sao nàng phái ngươi tới tìm ta?"

"Ta cũng không biết, lúc nàng tìm chúng ta thì không tiết lộ gì hết, chỉ nói cần chúng ta dẫn đệ tới trước mặt nàng là được, nhưng mà lần đầu tiên gặp được đệ, chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ, sau khi nàng biết chuyện thì cực kỳ tức giận, nói lần sau phải giáo huấn đệ một trận, nhưng vì không muốn để đệ phát hiện là nàng tìm người tới đánh đệ, nên bắt chúng ta giả bộ thiếu nợ cờ bạc, còn người của nàng ngụy trang thành người đòi nợ, nhân lúc đòi nợ thì đánh đệ một trận, nhưng không nghĩ đến đệ lại có pháp khí lợi hại như vậy. Hiện tại nàng lại bảo ta tới lừa đệ đi gặp nàng, hình như nàng tìm được thuật sư cửu giai với yêu thú lợi hại để đối phó đệ."

Ô Nhược cười lạnh: "Hai huynh đệ các ngươi luôn miệng nói coi ta là huynh đệ, hiện tại lại giúp đỡ người ngoài tới đối phó ta, thật đúng là hảo huynh đệ."

"Nếu không phải bọn họ ép chúng ta, chúng ta cũng không muốn đối xử với đệ như vậy."

Ô Nhược nghi hoặc: "Nàng ép các ngươi thế nào?"

"Nàng nói nếu chúng ta không làm theo lời của nàng, nàng sẽ khiến Do gia chúng ta đẹp mặt, thậm chí sẽ cho toàn bộ chi thứ Do gia chúng ta không được sống yên ổn. Do gia chúng ta không chịu nổi sóng gió được nữa, chúng ta không muốn cha mẹ vì Do gia mà lao tâm khổ tứ, càng không muốn tổ phụ và tổ mẫu vì Do gia mà cúi đầu với người khác." Do Yến Văn nói một hồi liền rơi nước mắt: "Cho nên chúng ta mới đồng ý làm theo lời nàng, dù sao thì đệ chỉ cần cho nàng đánh một trận xả giận là được rồi."

Ô Nhược nhìn nước mắt của hắn mà giật mình, xem ra Do Yến Văn và Do Yến Võ cũng không phải xấu, nếu không phải thật sự bất lực, muốn phản kháng mà không được, thì cũng sẽ không có chuyện bị cậu khống chế mà vẫn có thể rơi nước mắt.

Kỳ thật nếu không phải lần trước phát hiện có gì đó sai sai, mấy hôm sau lại trùng hợp gặp nhau ở ngoài Lan San Các, cậu cũng không muốn dùng Ngôn Linh thuật để buộc bọn họ nói ra sự thật.

Ô Nhược vẽ lên góc áo của Do Yến Văn một bức phù truy tung, sau đó lại cởi bỏ Ngôn Linh thuật cho hắn.

Do Yến Văn dần hồi thần, chớp chớp mắt, thấy trên mặt có hơi lạnh lạnh, nghi hoặc giơ tay lên lau, mu bàn tay lại dính nước: "A? Sao trên mặt ta lại dính nước?"



Ô Nhược nói: "Ngươi trở về nói với người đòi nợ, hôm nay ta không mang theo nhiều ngân lượng, ngày mai sẽ mang đến cho hắn."

Từ Yến Văn sửng sốt: "Đệ, đệ muốn trả nợ giúp chúng ta?"

"Không phải nhị ca bị bọn họ bắt đi rồi sao? Ta không lấy bạc chuộc lại hắn, chẳng lẽ trơ mắt nhìn hắn bị người ta đánh chết?"

Do Yến Văn thấy cậu nguyện ý lấy ra 50 vạn lượng bạc, lòng đặc biệt áy náy: "Được, được, ngày mai ta ở đây chờ đệ tới."

"Ừm." Ô Nhược xoay người rời đi, chờ đi đến nơi Do Yến Văn không còn nhìn thấy cậu được nữa, cậu triệu hồi Thủ Lao ra, sau đó giao phù truy tung cho hắn, kêu hắn đi theo sau Do Yến Văn, xem xem Do Tuyền Huỳnh hiện đang ở đâu.

Lúc sau, cậu trở lại trong cung chờ tin tức.

Bên trong Hành Tinh Cung, Hắc Tuyển Dực đang ngồi trong đại viện, vừa dạy Đản Đản và Lương Đông học huyền thuật, vừa đọc sách cùng Tiểu Tiểu, thấy Ô Nhược trở về, nhướng mày, buông sách hỏi: "Không phải hôm nay ngươi đi gặp Hắc Tuyển Hành sao? Sao trở lại sớm vậy? Hắn không chấp nhận thân phận Thái Tử Phi của ngươi?"

"Bọn họ bận rồi, không tới chỗ hẹn được." Ô Nhược ngồi xuống bên cạnh Hắc Tuyển Dực: "Lúc ta trở về, có gặp Do Yến Văn, chính là đại biểu ca của mẹ ta."

Cậu kể lại chuyện vừa rồi: "Ngươi nói ta có nên giúp bọn họ không?"

Hắc Tuyển Dực nói: "Hiện giờ điều bà ngoại lo lắng nhất chính là Do gia, tất nhiên là phải giúp bọn họ rồi, sau đó ngươi khuyên đám Do Yến Văn thuyết phục Do gia rời tầng mười tám, tới tầng một, như vậy sẽ tiện cho chúng ta bảo hộ bọn họ hơn."

Ô Nhược gật đầu.

Hắc Tín hầu hạ ở bên cạnh nói: "Thái Tử, Lâu đại nhân tới."

Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực nhìn đại môn hậu viện.

Lâu Khuynh Lạc nện bước phù phiếm đến trước mặt bọn họ.

Hắc Tuyển Dực nhíu mày: "Thương thế của ngươi còn chưa khỏi, sao lại ra đây?"

Lâu Khuynh Lạc cười yếu ớt: "Ở trong cung quấy rầy Thái Tử mấy ngày nay, cũng đến lúc trở về rồi."

"Chờ thương thế khỏi rồi hẵng về."

"Nhưng mà..."

Hắc Tuyển Dực trực tiếp phái thị vệ đỡ Lâu Khuynh Lạc trở về phòng.

Ô Nhược nhìn bóng lưng đi xa, uống một ngụm trà nói: "Đúng là mỹ nam nha, bị thương nhưng vẫn thoát tục."

Cậu cứ cảm thấy Lâu Khuynh Lạc thừa dịp Hắc Tuyển Dực ở trong cung, liền ngụy trang thành bộ dáng làm người thương tiếc, ra đây cáo từ Hắc Tuyển Dực, thậm chí còn đoán được Hắc Tuyển Dực sẽ không để hắn rời đi nên mới dám nói như vậy.

Hây da!

Có phải tâm tư cậu phức tạp quá rồi không, nên nghĩ ai cũng tâm tư phức tạp như vậy?

Hắc Tuyển Dực: "..."

Ô Nhược đổi đề tài hỏi: "Sao hôm nay ngươi lại rảnh rỗi ở trong cung vậy?"

"Hôm nay ta không có việc cần xuất cung nên ở trong cung phê duyệt tấu chương."

Ô Nhược còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên, Thủ Lao xuất hiện ở trước mặt bọn họ: "Chủ tử."

"Theo dõi được không?" Ô Nhược hỏi.

"Được, Do Yến Văn đến sòng bạc ở Bảo thành tầng mười lăm gặp Do Tuyền Huỳnh, bên cạnh Do Tuyền Huỳnh có một tên thuật sư cửu giai và một con yêu thú cao cấp, năng lực của thuật sư cửu giai và yêu thú đều không kém nên ta không dám tới gần. Sau đó bọn họ trở lại Do gia ở tầng mười bốn, nơi đó có rất nhiều thuật sư cửu giai, ta không dám đột nhập vào đó."

"Ngươi có thể nói khái quát trình độ của bọn họ đạt đến mức nào không?"

"Năng lực của thuật sư cửu giai chắc là tương đương với Ô Thần Lưu, còn yêu thú cao cấp thì lợi hại hơn Yêu Chập."

Ô Nhược kinh ngạc: "Lợi hại hơn cả Yêu Chập?"

Năng lực của Yêu Chập đã xem như lợi hại trong các yêu thú rồi, mà còn yêu thú kia còn lợi hại hơn cả Yêu Chập, chẳng phải là yêu thú đỉnh cấp trong giới yêu thú sao.

"Đúng vậy, con yêu thú này hình như đã đạt tới cảnh giới có thể hóa thành hình người."

Ô Nhược kinh ngạc: "Đạt đến cảnh giới có thể hóa thành hình người? Đại yêu thú lợi hại như thế, theo lý thì sẽ không thần phục Nhân tộc mới đúng, sao có thể nguyện ý nghe lệnh của người có linh giai không cao như Đó Tuyền Huỳnh chứ?"

"Nó bị pháp khí khống chế, không thể không nghe theo lệnh của nàng."

Ô Nhược nhìn về phía Hắc Tuyển Dực: "Ngươi thấy thế nào?"

Hắc Tuyển Dực suy nghĩ rồi nói: "Cần phải có ít nhất tám thuật sư cửu giai bình thường mới có thể đối phó với yêu thú có thể hóa hình, nhưng mà, yêu thú này không phải tự nguyện thần phục Do Tuyền Huỳnh, Do Tuyền Huỳnh cũng không phải lần nào cũng có thể khống chế nó, ngày mai ta phái năm thuật sư cửu giai đi cùng ngươi."

Ô Nhược hỏi: "Ngày mai ngươi bận sao?”

"Ngày mai ta có việc, nhưng đúng lúc ta cũng cần đi Bảo thành ở tầng mười lăm, ngươi cứ đến đó trước, ta sẽ đi tìm ngươi sau."

"Được." Ô Nhược buồn bực: "Ngươi nói nữ tử này sao lại nhỏ mọn như vậy, ta chẳng qua là nói trận pháp của tổ phụ nàng có lẽ bị lỗi ở phân đoạn nào đó, liền muốn tìm người đánh ta một trận, có cần phải đến mức này không? Haizz, tiếc thay cho Tuyển Hành, vậy mà phải cưới một nữ nhân vì một việc nhỏ xíu cũng ghi hận người khác như này làm thê, cuộc sống sau này sẽ rất phiền muộn."

Hắc Tuyển Dực cũng tiếc thay Hắc Tuyển Hành, một nam nhân có năng lực như vậy, không nên bị một nữ tử tính toán chi li làm liên lụy.

"Ta thấy Tuyển Hành cũng không thích Do Tuyền Huỳnh, hẳn là người trong nhà định thân."

"Là phụ thân hắn và gia chủ Do gia định ra." Hắc Tuyển Dực cảm thấy may mắn khi người nhà của y không tùy tiện sắp xếp hôn sự cho bọn họ như vậy.

"Mọi người đều bị nguyền rủa, không nên cứng rắn đính hôn cho tiểu bối, ép bọn họ ở bên người mình không thích, đây chẳng phải là hại đám tiểu bối sao?" Ô Nhược nhìn Tiểu Tiểu ngoan ngoãn ngồi trên bàn, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa tóc bé: "Sau này bất kể con ta thích ai, ta cũng sẽ tích cực ủng hộ bọn nó ở bên nhau."

Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhỏ nhìn cậu: "Cha, con thích ca ca."

Đản Đản chạy tới bế Tiểu Tiểu lên hôn một cái: "Con cũng thích Tiểu Tiểu."

Tiểu Tiểu cười thẹn thùng.

Ô Nhược cười nói: "Tình cảm của hai huynh đệ thật tốt."

Hắc Tuyển Dực cầm khăn lụa, lau nước miếng trên mặt cho Tiểu Tiểu.

Ô Nhược nhìn về phía Lương Đông đứng ở cây cột bên cạnh, vẻ mặt hâm mộ nhìn bọn họ, nhỏ giọng nói với Hắc Tuyển Dực: "Lương Đông thoạt nhìn rất khiến người ta đau lòng, ngươi ôm nó một cái đi, dù thế nào đi nữa thì nó cũng là đứa nhỏ trong hoàng thất, hơn nữa, nói không chừng lại là con trai của đệ đệ hoặc là thúc bá của ngươi."

Hắc Tuyển Dực nhàn nhạt nói: "Cho nó càng nhiều hy vọng, cuối cùng thất vọng lại càng lớn."

Ô Nhược ngẫm lại thấy cũng đúng.

Hiện tại Lương Đông đã coi Hắc Tuyển Dực là phụ thân, nếu đối xử với nó quá tốt, ngược lại sau này sẽ khiến nó đau lòng khổ sở khi biết Hắc Tuyển Dực không phải phụ thân của nó.

Ô Nhược vỗ vỗ Đản Đản: "Đi chơi với Lương Đông đi."

°°°°°°°°°°

Lời editor: Mọi người ơi, cái phế thê trọng sinh phần 1 á, không hiểu sao mình bấm vào sửa thì toàn bị văng ra suốt, trong khi mấy bộ khác thì không sao, phải làm sao đây? Ó╭╮Ò

Đăng: 8/7/2022