Phế Thê Trùng Sinh

Chương 321: Chiến tranh bắt đầu



Edit + beta: Iris

Hiện giờ mọi người đều biết Đản Đản và Tiểu Tiểu là con của Hắc Tuyển Dực và Ô Nhược, nhưng Hắc Tuyển Dực vẫn muốn tuyên bố với mọi người, rằng Đản Đản và Tiểu Tiểu là dùng huyết nhục của y và Ô Nhược dung hợp với Tam Thất Thạch, rồi dùng linh lực dưỡng dục ra đứa nhỏ, để những người khác không suy đoán lung tung.

Đến gần trưa, người xem lễ mới lục tục giải tán.

Người hoàng thất và các đại thần thì dẫn gia quyến của mình đến hoàng cung dự tiệc rượu, mọi người đều cực kỳ cao hứng và thương lượng với nhau, đợi mọi chuyện yên ổn lại sẽ dẫn người nhà đi du sơn ngoạn thủy, du ngoạn hết những nơi thuộc phạm vi Tử Linh quốc một lần.

Hắc Tuyển Dực và Ô Nhược sắp xếp chỗ ngồi cho Ô Tiền Thanh và những người khác xong, liền đi kính trà Đế Quân và Đế Hậu.

Hiện nay còn chưa khai tiệc, nên mấy người Đế Quân đều đang ngồi ở sảnh phụ.

Khi Ô Nhược đi vào, liền thấy ở chỗ bái cao đường có sáu người, dù hôm nay sáu người đó có ăn mặc long trọng, phản ánh thân phận của bọn họ, nhưng Ô Nhược vẫn nhận ra sáu người đó chính là sáu tên hộ vệ cải trang thành hộ vệ được Đế Quân phái đến Hành Tinh Cung.

Hắc Tuyển Dực giới thiệu sáu tên hộ vệ với Ô Nhược: "Tiểu Nhược, chắc ngươi cũng nhận ra bọn họ, bọn họ chính là sáu tên hộ vệ cha ta phái đến Hành Tinh Cung, nhưng thật ra bọn họ đều là trưởng bối của ta."

Y giới thiệu từ trái trước: "Vị này là thủy tổ phụ và thủy tổ mẫu của ta..."

Bối phận dưới thủy tổ chính là tổ tiên xa, gồm thái tổ, liệt tổ, thiên tổ và cao tổ.

Ô Nhược nghe xong chậc lưỡi, cao tổ đế hóa ra lại là người có bối phận nhỏ nhất trong sáu hộ vệ, mà thủy tổ có bối phận lớn nhất, nhưng dung mạo thoạt nhìn chỉ như người 60 tuổi, sắc mặt hồng hào, cơ thể tráng kiện, một số tiểu bối còn không tráng kiện bằng hắn.

Giới thiệu mấy vị lão tổ xong, Hắc Tuyển Dực lại giới thiệu bối phận của các thân thích khác.

Ô Nhược kính trà các trưởng bối trong sảnh phụ xong, thu được một đống bao lì xì thật dày, cậu ngại không dám để bao lì xì vào không gian trước mặt mọi người, đành để thái giám bưng trà giữ giùm.

Thủy tổ mẫu ôm Đản Đản không buông tay, mỉm cười gọi Ô Nhược qua: "Tiểu Nhược, đám thủy tổ phụ của con trước giờ đều rất yêu thương Tuyển Dực, không mong với không đành lòng nhìn nó vì lợi ích quốc gia mà phải cưới một người nó không thích, nên ban đầu đám thủy tổ phụ của con mới không chấp nhận con, cũng không thích con, mong con có thể tha lỗi cho bọn họ, đừng so đo với bọn họ, cũng đừng tức giận bọn họ."

Đám thủy tổ phụ bị nói đến ngượng ngùng.

Ô Nhược vội nói: "Con có thể hiểu được mấy người thủy tổ phụ khó chấp nhận chuyện nam nhân thành thân với nam nhân, cũng biết bọn họ là vì muốn tốt cho Tuyển Dực, Tuyển Dực có thể được thủy tổ phụ yêu thương là phúc khí của Tuyển Dực, con vui còn không kịp, sao có thể tức giận với bọn họ được."

"Vậy là tốt rồi, Tuyển Dực có thể cưới được người nó thích, chúng ta đều vui mừng thay nó." Thủy tổ mẫu mỉm cười, tháo vòng ngọc màu đen trên xuống, hỏi những người có bối phận tức phụ bên dưới: "Các con cũng biết, vòng ngọc hắc phượng này chỉ truyền cho tức phụ, không truyền cho con trai, bây giờ ta đưa vòng ngọc hắc phượng cho Tiểu Nhược, các con không có ý kiến gì chứ?"

Những người có bối phận tức phụ đồng loạt mỉm cười lắc đầu, đối với các nàng mà nói, truyền cho ai cũng như nhau.

Thủy tổ mẫu kéo tay Ô Nhược, đặt vòng ngọc hắc phương lên tay Ô Nhược.

Ô Nhược vừa nhìn vòng ngọc hắc phượng là biết thứ này rất xa xỉ: "Thủy tổ mẫu, đây có quá quý trọng rồi không?"

Hắc Tuyển Dực đeo lên giúp cậu: "Thủy tổ mẫu cho ngươi, thì ngươi cứ nhận."

Đây chính là vật chứng minh Ô Nhược được người hoàng thất đồng ý.

Ô Nhược nói: "Cảm tạ thủy tổ mẫu."

Hắc Tuyển Chiếu đứng một bên, thở phào nhẹ nhõm: "Thủy tổ mẫu, vừa rồi ngài kêu đại tẩu đi lên, con còn tưởng ngài không hài lòng, muốn nói quy củ với hắn."

Thủy tổ mẫu tức cười: "Cái đứa nhỏ này, nếu chúng ta không hài lòng thì đã phản đối trước khi thành thân rồi, sao có thể chờ bái đường xong hết mới nói, hơn nữa, có các huynh đệ tỷ muội các con che chở Tiểu Nhược, chúng ta phản đối có tác dụng không?"

Hắc Tuyển Chiếu lập tức làm nũng: "Ngài và thủy tổ phụ bối phận lớn nhất, một câu của các ngài có thể hơn trăm câu vạn câu của người khác, sao lại vô dụng được chứ."

Thủy tổ phụ và thủy tổ mẫu bị hắn chọc cười, bỗng mọi người nghe thấy tiếng "ục ục" vang lên, không khỏi nhìn về phía phát ra âm thanh.

Đản Đản vẻ mặt vô tội nằm trong lòng thủy tổ mẫu nhìn bọn họ: "Con đói bụng."



Mọi người nghe vậy thì bật cười.

Đế Quân tuyên bố: "Khai tiệc."

Trong bữa tiệc, mọi người vừa nói vừa cười, đặc biệt vui vẻ, ăn tới chiều mới thôi.

U Diệp vẫn luôn nhớ thương chuyện nháo động phòng, nhưng vừa cơm bước xong, biên thành liền truyền đến tin tức, năm tiểu quốc gần đây đã tiến vào biên cảnh Tử Linh quốc, binh mã của năm quốc gia gộp lại đã trên hai trăm vạn nhân số, tình hình cực kỳ khẩn cấp.

Sau khi Đế Quân và các đại thần hay tin, lập tức nghị sự thương lượng kế sách, không khí trong yến hội trở nên căng thẳng, Đế Hậu và nhóm gia quyến không còn tâm trạng dùng tiệc, liền đứng dậy rời đi.

Ô Nhược tự mình tiễn mấy người Ô Tiền Thanh ra cửa.

Ô Tiền Thanh nói lời thấm thía với Ô Nhược: "Tiểu Nhược, Tử Linh quốc và các quốc gia xung quanh sắp khai chiến, con thân là Thái Tử Phi của Tử Linh quốc, chắc chắn sẽ phải lên chiến trường, lúc đó nhớ cẩn thận, đừng để bản thân bị thương."

Ô Nhược cũng lo cho mấy người Ô Tiền Thanh: "Bây giờ Tử Linh quốc đang loạn trong giặc ngoài, rất không an toàn, con muốn..."

Ô Tiền Thanh nhìn ra cậu đang muốn bọn họ rời đi, bỗng chốc trầm mặt: "Con không cần muốn cái gì hết."

Không nói đến mấy cái khác, nếu bọn họ đi rồi, người Tử Linh quốc nhất định sẽ phỉ nhổ Ô Nhược, quốc gia đang đối mặt với nguy nan, sao có thể ích kỷ đưa người nhà đi trước.

Ô Tiền Thanh hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Ô Nhược thở dài, cậu biết cậu làm vậy là không đúng, cũng rất ích kỷ, nhưng nguy hiểm đã ở ngay trước mắt, chuyện đầu tiên cậu nghĩ tới chính là bảo hộ người nhà an toàn.

U Diệp nói: "Tiểu Nhược, ngươi đừng lo lắng, ta sẽ bảo vệ tốt cho cha mẹ, nếu cấp bách, ta sẽ phái người Ma tộc đến chi viện cho Tử Linh quốc."

"Vậy đa tạ đại tẩu trước, nhưng mà..." Ô Nhược vẫn có băn khoăn, tuy U Diệp là Ma Đế, nhưng các đại thần khác sẽ không để U Diệp vô duyên vô cớ mang binh đến hỗ trợ.

U Diệp ngắt lời cậu: "Cũng đâu phải ta sẽ lập tức hỗ trợ đâu, chỉ khi nào nguy nan mới giúp đỡ một chút, hơn nữa chúng ta giúp Tử Linh quốc, vậy sau này Ma tộc gặp nạn, Tử Linh quốc cũng đạo nghĩa không từ, tới giúp Ma tộc chúng ta."

Quản Châm vỗ vai Ô Nhược: "Tiểu Nhược, hoàng thất Tử Linh quốc đều là hậu đại tiên nhân, đừng xem thường năng lực của bọn họ, nếu thâth sự đánh nhau, một người thôi cũng đủ đánh chiếm một quốc gia."

Ô Nhược cười nói: "Ông ngoại, không phải con không tin vào năng lực của Tuyển Dực và những người khác, con chỉ là lo cho an nguy của mọi người mà thôi."

"Có ta và tộc trưởng ở đây, sẽ không để kẻ khác tổn thương đến một sợi lông tơ của mọi người, con cứ yên tâm đi." Quản Châm quay đầu nói với Quản Sách: "Tộc trưởng, ta nói đúng không?"

Quản Sách vừa định mở miệng nói chuyện thì nghe Hắc Tử Hà kêu: "A Sách."

Hắc Tử Hà vội chạy tới: "A Sách, xin lỗi, vốn định sắp xếp ngươi ở trong phủ của ta, rồi dẫn ngươi đi dạo xung quanh, nhưng không ngờ lại đột phát chiến sự, bây giờ chỉ có thể ủy khuất ngươi ở cùng với mấy người lão thái gia thông gia ở phủ của tứ đệ một thời gian, chờ chúng ta chiến thắng trở về, nhất định sẽ chiêu đãi ngươi chu toàn."

Quản Sách gật đầu: "Mọi chuyện cẩn thận."

Hắc Tử Hà cười nói: "Có những lời này, bằng bất cứ giá nào ta cũng sẽ bảo vệ tốt bản thân, còn phải trở về mới có thể cùng ngươi sinh con dưỡng cái."

Nàng thừa dịp hắn không kịp trách cứ, nhanh chóng xoay người chạy đi.

Quản Sách: "..."

Mấy người đi theo Quản Sách đến đây đều che miệng cười trộm.

Quản Châm cười nói: "Tính tình Tử Hà ngay thẳng, rất xứng đôi với tộc trưởng chuyện gì cũng thích nghẹn trong lòng, đi thôi, về nào."

Ông dẫn đầu ngồi lên xe yêu thú.

Những người khác cũng đi theo ngồi lên.



Bầu không khí trong cung rất áp lực, hơn nữa còn gia tăng thị vệ phòng thủ, tránh cho có người tập kích bất ngờ, còn người trong cung thì vừa hưng phấn vừa lo lắng, trong trăm ngàn năm nay, đây là lần đầu tiên Tử Linh quốc giao chiến với mấy quốc gia khác.

Ô Nhược và Hắc Tử Hà đi vào điện nghị sự, thấy Hắc Tuyển Dực dẫn Hắc Tuyển Húc và Hắc Tuyển Đường, cùng mấy vị tướng quân vội vàng lao ra ngoài.

"Tiểu Nhược, bây giờ chúng ta muốn chỉnh đốn binh mã, lập tức xuất phát đến ngoại cảnh, ngươi có muốn đi cùng không?" Hắc Tuyển Dực vừa đi vừa nói: "Tử Hà, muội và Tử Nhã lưu lại trong cung, phòng ngừa Cựu tộc tấn công bất ngờ."

Ô Nhược gật đầu: "Ta đi."

Hắc Tử Hà đáp: "Dạ."

Hắc Tuyển Húc nói: "Đại ca, chúng ta đi chỉnh đốn binh mã trước, ca và đại tẩu đi thay y phục đi."

Hắc Tuyển Dực cúi đầu nhìn hỉ phục trên người, khẽ ừ một tiếng, kéo Ô Nhược về Hành Tinh Cung.

Ô Nhược hỏi: "Chỉ có năm quốc gia nhỏ xung quanh tiến công Tử Linh quốc sao? Thiên Thánh quốc không có hành động nào khác hả?"

Hắc Tuyển Dực híp mắt: "Nếu ta đoán không sai, trận chiến này là Thiên Thánh quốc khơi mào trước, khiến năm quốc gia nhỏ làm chúng ta suy yếu binh lực, rồi bất ngờ tấn công chúng ta."

"Sáng nay Tiểu Hi trở về, nàng nói là nàng và sư phụ nàng mới từ Thiên Thánh quốc về, có thấy Thiên Thánh quốc lén chỉnh đốn quân đội, rất có thể là như ngươi nói, chờ chúng ta và năm quốc gia nhỏ đánh tới hai bên lưỡng bại câu thương, bọn họ sẽ đem quân tiêu diệt chúng ta."

"Đừng lo lắng, ta sẽ không để hắn có cơ hội này."

Hai người về cung, thay áo giáp và y phục gọn nhẹ hơn rồi đến ngoài biên thành.

Toàn bộ cửa hàng ở biên thành đều đóng cửa hết, các bá tánh sống trong biên thành thì nơm nớp lo sợ, dù sao thì khi người quốc gia khác tấn công vào, người gặp tai ương đầu tiên chính là bọn họ, nên mọi người đều rầm rộ trốn xuống thành ngầm.

Đám Hắc Tuyển Húc đã chuẩn bị xong, nhưng đội ngũ chỉ có khoảng năm vạn người, mỗi binh lính đều mặc áo giáp giống nhau, bên cạnh là con yêu thú tọa kỵ hung mãnh, khiến cho đội ngũ càng thêm uy mãnh cường tráng, các bá tánh nhìn mà tâm sinh kính sợ.

Hắc Tuyển Đường hội báo với Hắc Tuyển Dực: "Đại ca, chúng ta có thể xuất phát rồi."

Hắc Tuyển Dực và Ô Nhược lần lượt ngồi lên lưng yêu thú.

"Xuất phát — —" Hắc Tuyển Dực hạ lệnh, mọi người lập tức cưỡi yêu thú, chạy ra ngoài biên thành cùng Hắc Tuyển Dực.

Hơn vạn yêu thú cũng cùng xuất phát, khí thế khổng lồ, mặt đất cũng rung chuyển theo, như thể có mấy chục vạn đại quân đang tiến lên phía trước, tiếng chân rầm rập vang lên.

Binh lính cực kỳ hưng phấn, lần đầu bọn họ đánh nhau với quốc gia khác.

Trên thảo nguyên cách biên thành hai trăm dặm, cuối cùng bọn họ cũng gặp được quân đội của các quốc gia khác, nhìn từ xa xa, đội ngũ có hơn hai trăm vạn người như hồng thủy đánh tới, tiếng bước chân như sấm sét vang trời phát ra tiếng ù ù.

°°°°°°°°°°

Lời editor: Á á á tui hưng phấn quá mọi người ơi, 1h sáng rồi mà tui ngủ không được, lướt đọc truyện tranh một hồi thì gặp truyện tranh phế thê trọng sinh, ra được 2 chap rồi, vẽ Ô Nhược đẹp lắm nha nha nha, mừng quá nên lết đi dịch chương này để báo

Đăng: 29/8/2022

Tức quá nên giờ phải đăng lên cho bớt tức :))) mình muốn cmt lại lắm mà không hiểu sao đăng cmt mãi không được.

Thứ nhất, gia đình Nhược kiếp trước đã làm gì có tội, có ai có tội không mà vẫn chết không toàn thây đấy thôi, đã vậy sau khi Nhược chết thành quỷ hồn mà vẫn bị người Ô gia dòng chính xài đồ Phật gia hại suýt hồn phi phách tán trong khi em chưa làm gì và chỉ muốn tìm người gϊếŧ hại mình và nghi là người đó ở trong Ô gia vì Nguyễn Trì Tranh cũng ở trong đó. Còn mấy người bị Dực gϊếŧ kiếp trước là những người Ô gia dòng phụ ở Cao Lăng thành ra ngoài rèn luyện chứ chưa động gì đến dòng chính.

Thứ hai, đúng là kiếp trước thụ ghét công, ghét đến mức dù biết công đẹp ngời ngời nhưng vẫn không muốn nhìn mặt công, vậy cho hỏi thụ lợi dụng công cái gì? Lợi dụng gϊếŧ người Ô gia hả? Xin lỗi chứ dù thụ không kêu công gϊếŧ thì công vẫn gϊếŧ, vì những người này hại chết người mà công thương nhất. Với lại có chi tiết thụ không nhờ vả gì vì ngại làm phiền, nhưng công vẫn cho người sang tận Campuchia để lấy hài cốt của Ô Hi về, chôn cất cha mẹ và đại ca thụ cẩn thận. Đây là công làm vì tình yêu của mình chứ thụ chẳng yêu cầu gì hết. Sau khi trọng sinh, thụ cũng chưa đòi hỏi gì ngoài mượn thi phó, mà thi phó là người hầu cần thiết trước sau gì cũng phải đưa, ngoài ra khi say rượu, điều thụ đòi hỏi là muốn công nói "ngươi về rồi" mỗi khi thụ ra ngoài trở về để có hơi ấm gia đình, muốn công nói chuyện với mình nhiều hơn chút để hiểu rõ nhau, cái này thì có gì sai sao? Bộ có yêu cầu nào quá đáng lắm sao?

Thứ ba, bạn đó nói thụ lợi dụng người vô tội, tốt bụng, thậm chí giúp đỡ mình để diệt Ô gia. Nói chứ thân làm thái tử thì có mấy ai tốt bụng, có ai mà không dẫm máu đi lên, nói cứ như thái tử là thánh mẫu tay không nhiễm bùn chân không chạm máu vậy á. Hơn nữa quan hệ giữa thụ và thái tử là quan hệ hợp tác chứ méo phải lợi dụng :))) thụ giúp thái tử giành được ngôi vị, thái tử giúp thụ diệt cửu tộc Ô gia, lợi ích bình đẳng. Với lại nếu không phải người Ô gia tham đế vị, tạo phản thì kế hoạch của thụ thành công sao? Có mấy ai tạo phản thất bại mà không bị tru di cửu tộc đâu? Đã 1 người tạo phản thì cả họ liên lụy chứ không có phân ai vô tội ai có tội hết. Trước sau gì Ô gia cũng khởi binh tạo phản, chết sớm hay chết muộn mà thôi, mà cái thụ đang làm chỉ là đang thúc đẩy Ô gia nhanh chóng thực hiện âm mưu tham vọng để rồi chết sớm thôi :)))

Ok mình sủng thụ nên sẽ bênh thụ hết lời, nhưng mình nói đúng chứ không có sai chỗ nào hết, truyện mình dịch từng chữ một nên mình hiểu rõ thụ rất ác, nhưng chỉ ác với kẻ thù, kẻ muốn gϊếŧ mình chứ không có ác với những người không liên quan :))) mịe nó chứ review mà như chửi thẳng vô mặt mấy đứa đọc truyện này vậy, đã vậy còn review độc đoán chứ không có góc nhìn công bằng gì hết.