Phế Thê Trùng Sinh

Chương 45: Thay đổi số mạng



Edit + Beta: Leslie

Trên xe ngựa, Ô Nhược cho Linh Mạch Hàn uống một viên đan dược. Sau khi bắt mạch và xác định hắn không bị thương nghiêm trọng, y mới an tâm một chút.

Khi về đến Hắc phủ, máu trên cánh tay Linh Mạch Hàn đã ngừng chảy, gương mặt hắn cũng từ từ khôi phục chút huyết sắc.

Hắc Can dìu hắn đến phòng dành cho khách. Không lâu sau đó, Linh Mạch Hàn dần tỉnh lại. Nhìn thấy một đám người xa lạ đứng trước giường, y vội vàng ngồi dậy lùi tới khoảng cách an toàn, gương mặt đề phòng nhìn chằm chằm bọn họ.

“Chúng ta là người đưa ngươi về đây, ngươi có thể an tâm ở lại đây dưỡng thương. Nếu cần gì, ngươi có thể dặn người hầu trong phủ đi làm là được. Đương nhiên ngươi cũng có thể rời đi bất cứ lúc nào ngươi muốn” Mục đích Ô Nhược cứu Thái tử không phải để nịnh bợ hắn. Y lấy một bình thuốc trị thương đặt lên bàn, sau đó sai nhóm người Thi Nguyên đỡ mình ra khỏi phòng.

Linh Mạch Hàn thở một hơi rồi nhìn chằm chằm vào bình thuốc nhỏ trên mặt bàn một lúc lâu. Trong lòng hắn đang thầm nghĩ nếu đối phương muốn giết mình thì đã hạ thủ lúc hắn đang hôn mê rồi, không cần phải đưa hắn về đây hắn và là cho hắn nhiều cơ hội chạy trốn đến như vậy.

Linh Mạch Hàn che cánh tay bị thương rồi bước ra mở cửa phòng kiểm tra hoàn cảnh xung quanh. Ngoài cửa không có thủ vệ trông coi, trong viện cũng chỉ có một người hầu chầm chậm quét tuyết trong sân.

Không lâu sau đó, một người người hầu khác bước chầm chậm mang cơm đến phòng của hắn. Hắn chỉ nói đơn giản một chữ “Ăn” rồi quay người rời khỏi đó.

Nhìn cơm canh nóng hổi đặt trên bàn, Linh Mạch Hàn do dự một chút rồi cầm đũa lên.

Hiện giờ, tuy nhìn bên ngoài thì hắn chỉ bị vết thương ở cánh tay nhưng trên thực tế, hắn bị nội thương vô cùng nghiêm trọng. Trong tình huống không có người hộ tống, một mình hắn không thể trở về Hoàng Đô, hơn nữa con đường về Hoàng Đô còn có rất nhiều kẻ mai phục trong tối chờ hắn tự chui đầu vào lưới. Vì vậy, rời khỏi nơi này ở thời điểm hiện tại không khác nào tự đi tìm chết, tội gì không ở lại đây dưỡng thương cho tốt chứ.

Nghĩ đến kẻ muốn lấy mạng của mình, hai mắt đen thẫm của Linh Mạch Hàn dâng đầy sát ý lạnh lẽo. Chờ sau khi trở về Hoàng Đô, nhất định hắn sẽ tiêu diệt tất cả bọn chúng, sẽ chém bọn chúng ra thành trăm mảnh.

Trên đường từ hậu viện đến đại sảnh dùng cơm, Ô Nhược trông thấy Hắc Tuyên Dực đang xem Hắc Tín gieo quẻ bói bằng mai rùa.

Ô Nhược nhíu mày. Trước đây, y chưa từng nghe nói Hắc Tín biết xem quẻ bói.

Ô Nhược nhẹ nhàng ngồi xuống. Chờ Hắc Tín bói xong mới khẽ hỏi: “Hai người đang xem bói chuyện gì thế?”

Vốn dĩ y chỉ thuận miệng hỏi một chút, không ngờ Hắc Tín lại trả lời mình: “Chủ nhân muốn lão nô xem hiện tượng kỳ quái của Ô gia trong buổi bái tế hôm nay”

Ô Nhược kinh ngạc, hóa ra Hắc Tuyên Dực vẫn còn nhớ chuyện này: “Có thể thấy được gì không?”

Hắc Tín lắc đầu: “Không thể xem được, cũng không có biện pháp hóa giải”

Hắc Tuyên Dực híp mắt một cái.

Bản thân Ô Nhược hận không thể phá hủy toàn bộ Ô gia nên dĩ nhiên là y không thèm quan tâm xem Ô gia có phương pháp hóa giải hay không.

Hắc Tuyên Dực đột nhiên lên tiếng: “Ở riêng”

Ô Nhược sững sờ, ngơ ngác nhìn Hắc Tuyên Dực: “Ở riêng?”

Ngay lập tức, y hiểu được ý tứ của Hắc Tuyên Dực: “Huynh đang lo lắng cha mẹ ta xảy ra chuyện đúng không?”

Hắc Tuyên Dực gật gật đầu.

Thấy hắn quan tâm người nhà mình, trong lòng Ô Nhược có chút cảm động.

Trước khi biết Ô gia sẽ có đại hung, y cũng luôn nghĩ cách để cha mẹ và huynh muội mình không bị ảnh hưởng khi y tiêu diệt bọn họ.

Còn hiện tại, chuyện ở riêng nói thì dễ nhưng làm mới khó. Đầu tiên, không nói đến chuyện Ô Bặc Phương sẽ không để cho con cháu Ô gia ra ở riêng, với sự hiếu thuận của cha y nhất định sẽ không vô duyên vô cớ dọn ra ở riêng.

Sau khi dùng cơm, Ô Nhược trở về hậu viện.

Nhân lúc Hắc Tuyên Dực chuẩn bị đi thư phòng, Hắc Tin khẽ nói: “Chủ nhân, số mệnh của phu nhân đã thay đổi”

Hắc Tuyên Dực nhíu mi tâm: “Thay đổi?”

“Đúng vậy, số mệnh của ngài ấy vô cùng hỗn loạn. Hiện giờ, lão nô vẫn chưa thể tính ra được”

“Tại sao lại như vậy?”

“Không rõ ràng lắm, nhưng lão nô có thể khẳng định một chuyện…” Hắc Tín khẽ mỉm cười: “Số mệnh của phu nhân không còn là ‘đoản mệnh không cách nào thay đổi’ nữa”