- Huynh đưa ta giấy này để làm gì? - Ô Nhược nghi ngờ cầm lấy, trên đó có ghi một chuỗi họ Hắc và tên: Hắc Thiếu Phong, Hắc Thiên Tung, Hắc Dương Viêm, Hắc Ngạo Chi, Hắc Kính Vũ...
Hiểu sơ lược ý của Hắc Tuyên Dực, Ô Nhược kinh ngạc nhìn hắn và nói:
- Đây đều là tên để đặt cho đứa bé kia à?
Hắc Tuyên Dực thản nhiên ừ một tiếng.
- Huynh thích trẻ con lắm à? - Ô Nhược hỏi.
- Không thích. - Hắc Tuyên Dực nhíu mi. Ngoại trừ con của ta ra mà thôi, nhưng câu này hắn chỉ để trong lòng, không nói ra
- ...... - Ô Nhược cảm thấy hình như hắn cũng không thích diện mạo của đứa trẻ này cho lắm - Tên huynh đặt rất hay, thật khó để khó lựa chọn. Nhưng ̣vì sao tất cả những cái tên này đều mang họ Hắc mà không phải họ Ô của ta?
Hắc Tuyên Dực liếc nhìn y một cái:
- Xuất giá tòng phu.
Nên dĩ nhiên đứa nhỏ phải theo họ của chồng rồi.
Tòng phu cái đầu của huynh í. Khóe miệng Ô Nhược giật giật. Y nhắm mắt lại, nhón tay nâng lên chỉ bừa lên giấy, đâm thủng một lỗ ngay một cái tên. Sau đó, Ô Nhược mở mắt ra và nói:
- Chọn tên này đi.
- ...... - Hắc Tuyên Dực cầm tờ giấy lên - Hắc Hạo Khung? Ừm, chọn tên này vậy.
- Nghe nói mỗi đứa bé sinh ra đều phải có một nhũ danh thì sẽ dễ nuôi hơn. - Ô Nhược nghĩ nếu Hắc Tuyên Dực đã chọn đại danh cho nhóc con thì y sẽ đặt nhũ danh cho nó mới công bằng - Nhũ danh là Trư Đản* đi
Thực ra, y cố tình chọn nhũ danh này để chọc giận Hắc Tuyên Dực.
- ...... - Hắc Tuyên Dực trực tiếp không đếm xỉa đến y mà chỉ nhét tờ giấy vào gối rồi nhắm mắt ngủ.
Thấy hắn không đáp lại, Ô Nhược nghiêng người qua hỏi:
- Nhũ danh này thì sao hử?
Hắc Tuyên Dực không hề có phản ứng, cứ như là đã ngủ mất rồi.
- Rốt cuộc thì sao hả? - Ô Nhược chọt chọt cánh tay hắn - Lên tiếng đi chứ.
Hắc Tuyên Dực vẫn im ru không nhúc nhích.
- Hắc Tuyên Dự! - Ô Nhược thở hổn hển chọt chọt eo hắn. Đột nhiên, bàn tay tròn tròn bị nắm chặt.
Ô Nhược ngẩn người, tức giận nói
- Nếu huynh vẫn chưa ngủ thì tại sao không trả lời ta, hử?
Hắc Tuyên Dực không mở mắt cũng không lên tiếng, lại càng không buông tay. Ô Nhược muốn rút tay về nhưng đối thủ lại vô cùng mạnh mẽ, giãy cách nào cũng không ra
- Hắc Tuyên Dực, huynh mau thả tay ta ra, ta muốn đi ngủ.
Hắc Tuyên Dực chậm rãi mở mắt, nhỏ giọng nói:
- Nhũ danh là Đản Đản.
Nhũ danh này hắn còn có thể miễn cưỡng chấp nhận. Chứ còn Trư Đản, Cẩu Đản* gì gì đó thì hắn không muốn nghe nữa.
*Trư Đản: Con của heo; Cẩu Đản: Con của chó =)) kiểu như đặt tên xấu cho dễ nuôi í
Tuy khẩu khí của Hắc Tuyên Dực không hề thay đổi nhưng vẫn làm cho Ô Nhược không thể phản bác:
- Đản Đản thì Đản Đản, mau thả tay ta ra.
Hắc Tuyên Dực không hề động đậy, vẫn nắm lấy tay của y.
Ô Nhược liếc mắt xem thường:
- Ta đã “tòng phu” rồi, huynh còn muốn thế nào nữa?
Khóe miệng Hắc Tuyên Dực hơi cong lên một chút, sau đấy hắn buông tay Ô Nhược ra.
Ô Nhược tức giận đến mức giơ chân đá Hắc Tuyên Dực một cái rồi xoay người ngủ, không thèm để ý đến hắn nữa.
Hắc Tuyên Dực lại nhắm mắt và ngủ thiếp đi.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, hai người chợt nghe tiếng đập cửa dồn dập cùng với giọng nói sốt ruột của Hắc Tín:
- Chủ tử, phu nhân, không ổn rồi, hai người mau đến xem tiểu thiếu gia.
Nghe tiếng gọi, Hắc Tuyên Dực bỗng bừng tỉnh, sau đó hắn lập tức ngồi dậy, chỉ khoác thêm áo choàng rồi bước ra ngoài.
Ô Nhược mơ mơ màng màng tỉnh dậy:
- Có chuyện gì vậy?
Chốc lát sau, Thi Nguyên tiến vào giúp y thay y phục.
Ô Nhược vội vàng hỏi:
- Vừa rồi hình như ta có nghe tiếng của Hắc Tín, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Dựa theo hiểu biết của y, nếu không có chuyện gì lớn thì bình thường Hắc Tín sẽ không đến gõ cửa sớm như vậy.
- Chuyện này... - Thi Nguyên do dự một chút - Phu nhân, người tự mình đến đó xem thì tốt hơn.
Thấy vẻ mặt của Thi Nguyên không có vẻ gì lo lắng, Ô Nhược cảm thấy yên tâm phần nào. Đến khi ra khỏi nội gian, Ô Nhược lại thấy Hắc Tuyên Dực ôm một cái bé trai hai tuổi đang nhìn chằm chằm y.