Ô Tiền Thanh và Quản Đồng nhìn Hắc Tuyên Dực không chớp mắt, cảm giác đầu tiên chính là hoảng sợ, nhưng rất nhanh hai người liền khôi phục bình tĩnh. Chứng kiến Hắc Tuyên Dực chẳng những không bỏ rơi nhi tử của mình mà còn dìu y vào cửa, trong lòng họ rốt cuộc cảm thấy yên tâm phần nào. Việc nhi tử phải gả cho một nam nhân đã khiến cho trong lòng bọn họ rất khó chịu, nếu như y ở nhà chồng còn bị ủy khuất, bọn họ lại càng tự trách cả đời.
Ô Nhược giới thiệu với cha mẹ mình: “Cha, nương, đây là Hắc Tuyên Dực”
Nghĩ đến mình đang có thỉnh cầu với Hắc Tuyên Dực, y liền bổ sung: “Phu quân của con”
Ô Tiền Thanh và Quản Đồng vô cùng sửng sốt, vội vàng gật đầu.
Bọn họ thật không ngờ Ô Nhược sẽ giới thiệu Hắc Tuyên Dực là hắn phu quân. Phải biết rằng trước khi thành thân, Ô Nhược đặc biệt bài xích mối hôn nhân này. Đừng nói là nhắc tới Hắc Tuyên Dực, ngay cả đồ cưới y cũng hề cầm tới. Hơn nữa, khi thời gian thành thân càng gần, tinh thần của Ô Nhược lại càng sa sút, bọn họ còn lo lắng nhi tử sẽ tự sát. Nhưng hiện tại mới chỉ qua ba ngày, vì lý do gì y lại có biến hóa lớn như vậy?
Hắc Tuyên Dực nhận tách trà từ quản gia Ô Tự, sau đó dâng trà cho Ô Tiền Thanh và Quản Đồng, gọi hai tiếng nhạc phụ nhạc mẫu, rồi không lên tiếng nữa.
Ô Tiền Thanh nhìn ra hắn không phải một người thích nói chuyện liền ìm đề tài cùng hắn tán gẫu. Có điều khí tràng của hắn thật sự quá mạnh mẽ, cảm giác so với lúc gặp Ô Thần Tử còn muốn áp lực hơn, quả thực là đứng ngồi không yên. Lúc này, bầu không khí bỗng chốc lạnh xuống.
Ô Nhược khẽ quay qua nhìn Ô Tự.
Ô Tự hiểu ý, dẫn toàn bộ hạ nhân rời khỏi đại sảnh, đồng thời đóng cửa lại. Cho nên hộ vệ canh giữ ở ngoài cửa đều là người của Hắc Tuyên Dực.
Ô Nhược nói: “Cha, Hắc… Khụ, y thuật của Tuyển Dực không tồi, người để cho hắn ngươi xem mạch, nói không chừng có thể có cách khôi phục tu vi”
Tuy rằng cha y ngoài mặt không để ý việc tu vi bị hủy, nhưng Ô Nhược biết cha mình vào lúc không có ai trộm thở dài. Thân là chủ gia đình lại không thể bảo hộ người thân, trong ông lòng khẳng định rất khó chịu.
Ánh mắt Ô Tiền Thanh sáng ngời: “Vậy phiền Tuyển Dực xem giúp ta một chút”
Ô gia từng thỉnh y sư hạng nhất nhì quốc gia xem qua cho ông, đều nói linh điền ông bị hủy, không có khả năng khôi phục, nhưng ông chưa hề nghĩ từ bỏ việc trị liệu.
Quản Đồng cũng đặc biệt cao hứng, nàng vội vàng đứng dậy nhường ghế cho Hắc Tuyên Dực.
Hắc Tuyên Dực không hiểu y thuật nhưng vẫn làm theo lời Ô Nhược Hắn cũng truyền linh lực của mình cho ô tiền thanh trong rồi đảo một lượt, sau đó, dừng lại ở linh điền, Qua một hồi lâu, hắn mới nói những gì Ô Nhược đã căn dặn: “Nhạc phụ, linh điền của người bị hư tổn, vì thế mới mất hết tu vi, dẫn đến không thể ngưng khí tụ linh…”
Ô Nhược ngồi ở một bên lẳng lặng nghe, kỳ thật những lời này nhóm y sư cũng nói qua, cuối cùng còn kết luận, đều là không thể tu luyện lại được nữa. Nhưng khi bắt mạch cho Ô Tiền Thanh, y liền thấy không phải thật sự không có khả năng khôi phục tu vi. Chỉ cần dùng một lượng lớn linh dược điều dưỡng cẩn thận, cơ hội khôi phục linh điền như lúc ban đầu là rất lớn, vậy vì sao những y sư mà Ô gia mời đến đều nói không thể?
Ô Nhược híp mắt, trong lòng đã nghĩ ra đáp án.
Y sư Ô gia mời đến nếu không phải nhận ngân lượng của kẻ khác thì cũng không nói sự thật, hoặc căn bản những kẻ đó đều là giả. Cả nhà họ vốn chỉ nghe qua đại danh của những y sư đó chứ chưa hề thật sự gặp mặt, chính vì thế bọn người Ô gia kia mặc sức thỉnh y sư giả mạo, bọn họ hoàn toàn không biết.
Ô Nhược cho rằng y sư từ trước đến nay luôn chú trọng thanh danh của bản thân, đặc biệt càng là y sư càng lợi hại lại càng chú trọng điều này. Bọn họ sẽ không tùy tiện trị liệu những người có tiền bệnh để kiếm chút bạc, hơn nữa, người càng thanh cao càng không có khả năng nói láo ăn tiền để phá hư thanh danh chính mình.
Nghĩ đến nhóm người Ô gia đối với cả nhà họ như vậy, Ô Nhược cảm thấy tâm rét buốt.
Ô Tiền Thanh thở dài: “Y sư xem mạch cho ta cũng đều nói như vậy”
Hắc Tuyên Dực thản nhiên nhìn lướt qua Ô Nhược, tiếp tục nói: “Tuy rằng tổn thương nghiêm trọng, nhưng cũng không phải không có khả năng khôi phục……”