Ô Nhược tan học từ Ô gia đi ra liền ngồi lên xe ngựa. Trên đường hồi Hắc phủ, xe ngựa đột nhiên ngừng lại, phụ trách điều khiển xe ngựa, Thi Cửu nhỏ giọng nói: “Phu nhân, ta nhìn thấy Ô Đại và Ô Tiểu.”
*
Khi nghe tên hai người, Ô Nhược thế mà trong nháy mắt không nhớ nổi hai người này là ai, thẳng đến bên ngoài truyền đến thanh âm cải nhau, cậu mới lấy lại tinh thần, xốc màn lên nhìn ra bên ngoài.
*
Ô Đại và Ô Tiểu đang bị chưởng quầy của tửu lầu đuổi ra.
“Các ngươi đi mau, chỗ nhỏ bé này của ta thỉnh không nổi hai tôn đại Phật các ngươi.”
*
Chưởng quầy nổi giận đùng đùng cầm chổi đánh Ô Tiểu đang muốn đi vào tửu lâu.
*
Ô Đại cả giận nói: “Muốn chúng ta đi cũng được, ngươi trả mười ngày tiền công cho bọn ta.”
*
Từ khi Ô Trúc biết bọn họ thu bạc của Ô Ngọc, bọn họ không dám về Ô gia làm việc, hiện tại chỉ có thể ở bên ngoài tìm việc khác.
*
“Các ngươi còn không biết xấu hổ muốn ta trả tiền công?” Chưởng quầy thiếu chút nữa bị lời này của hắn làm tức chết: “Các ngươi tới đây chỉ làm mười ngày đã đập vỡ một đống chén đĩa, bưng thức ăn cũng không xong, thường xuyên làm đổ đồ ăn xuống đất, còn tính tình đại gia đắc tội khách. Ta không kêu các ngươi đền bạc thì thôi, các ngươi còn không biết xấu hổ muốn tiền công?”
*
Hắn cầm lấy cái chổi lại đánh bọn họ: “Các ngươi có đi hay không, nếu không đi, ta liền báo quan, kêu ngươi bồi thường”.
*
Ô Đại vừa nghe muốn báo quan bồi tiền, lập tức phun nước miếng xuống đất, cùng Ô Tiểu rời đi.
*
“Ngươi là ai a.” Chưởng quầy vừa mắng vừa quét nước miếng.
*
Thi Nguyên xem Ô Đại đã đi xa, nhỏ giọng nói: “Bọn họ gần đây mỗi ngày đều sống không tốt.”
*
Sau khi Lưu Tiểu Như và Trần Hỉ Nhi gả vào, đầu tiên là ôn nhu săn sóc Ô Đại Ô Tiểu bọn họ một thời gian, chiều đến bọn họ đem tiền tích tụ tiêu hết, tiếp theo bắt đầu cãi nhau với người nhà bọn họ không phải một ngày một trận nhỏ thì là ba ngày một trận lớn. Mỗi ngày đều rối đến gà bay chó sủa. Ngoài ra còn có lớn lớn bé bé nháo việc nhà làm Ô Đại Ô Tiểu phiền không thôi.
*
Ô Nhược châm chọc cười.
Ô Đại và Ô Tiểu lúc mười hai, mười ba tuổi đã ở bên cạnh cậu. Ăn được, mặc tốt, còn ban cho bọn họ họ Ô. Ngày thường trừ bỏ hầu hạ cậu ra, căn bản là không cần làm việc nặng, ngay cả quần áo cũng có người giúp bọn họ giặt, cũng không cần chịu sự tức giận của ai. Bọn họ tựa như thiếu gia thoải mái dễ chịu qua mười mấy năm, hiện tại muốn bọn họ đi rửa chén bưng thức ăn, sao có thể làm được.
*
“Phu nhân, muốn theo sau nhìn xem không?”
Ô Nhược nhẹ giọng nói: “Không cần, xem tình huống hiện tại của bọn họ, ngày lành hẳn là sắp hết”.
Thi Nguyên giá xe ngựa rời đi.
*
Ô Đại và Ô Tiểu đang bực mình, căn bản không chú ý tới Thi Nguyên và Ô Nhược ngồi trên xe ngựa nhìn bọn họ. Trên đường về nhà, một lão phụ nhân tức muốn hộc máu đi tới: “Tức phụ của hai anh em các ngươi thật sự quá mức. Ta sáng nay hướng các nàng muốn sính lễ và của hồi môn bạc cho đệ đệ cùng muội muội của các ngươi. Các nàng dám cùng ta nói không có tiền, muốn tiền gia dụng của tháng này, cũng nói không có tiền, các nàng rốt cuộc có đem ta bà bà này để vào mắt không, thật là tức chết ta.”
*
Ô Đại và Ô Tiểu sắc mặt càng ngày càng khó coi, bị người đuổi ra khỏi quán thì thôi, chân còn chưa bước vào cửa nhà, mẫu thân tựa như quỷ đòi nợ hướng bọn họ muốn bạc, tâm tình trở nên càng xấu.
*
Khi thành thân, bọn họ vì muốn có mặt mũi với nhạc phụ nhạc mẫu, không để bị coi khinh, bọn họ tốn hơn phân nửa tiền để dành để chuẩn bị lễ hỏi, sau đó, cho tức phụ mua trang sức, hiện tại dư lại ngân lượng cũng không nhiều. Nguyên bản còn tưởng rằng có thể trở lại Ô gia làm việc, lại không nghĩ đến sẽ bị Ô Trúc phát hiện, xong việc còn bị Ô Ngọc tìm người đánh một trận, thật là mất nhiều hơn được.
*
Sớm biết như thế, bọn họ sẽ không thu bạc của Ô Ngọc, cũng không đến mức như thế này, bọn họ thật hoài niệm những ngày hầu hạ Ô Nhược. Chính là hiện tại bọn họ tới cửa lớn Hắc phủ còn không thể nào vào được, hơn nữa còn nghe nói Ô Nhược đã gầy đi, không cần người hầu hạ.
*
“Ta nói hai huynh đệ các ngươi nghe thấy không?” Lão phụ nhân tức giận nói không ngừng: “Trước tháng sau, nhất định phải đem bạc gom đủ, một xu tiền cũng không thể thiếu. Các ngươi hiện tại trước cho ta tiền gia dụng tháng này, để ta đi mua đồ ăn.”
*
Ríu rít thanh âm ồn ào đến Ô Đại Ô Tiểu bọn họ càng thêm phiền lòng, hơn nữa nhắc tới tiền tiền tiền, cho rằng bọn họ có thể tùy thời đem tiền biến ra sao?
*
“Đúng rồi, các ngươi thành thân cũng có mấy tháng, tức phụ các ngươi sao còn chưa hoài thai? Có phải thân thể có vấn đề hay không a? Nếu là có vấn đề, liền nhanh đi gặp đại phu, thật sự không thể sinh, liền nhanh cưới thiếp về, còn có về sau, các ngươi phải cẩn thận mà quản các nàng, bằng không ngồi lên đầu bà bà này, không nói nữa, ngươi nhanh cho ta bạc.”
*
Lão phụ nhân vươn tay.
Ô Đại gân xanh nổi đầy trán, cuối cùng nhịn không được cả giận nói: “Ngươi há mồm đều là bạc, trừ bỏ bạc, trong mắt ngươi còn có cái gì?”
*
Lão phụ nhân bị rống đến sửng sốt, cả giận nói: “Ta cực khổ nuôi lớn các ngươi, hướng các ngươi muốn bạc thì làm sao? Từ nhỏ đến lớn, ta có bạc đãi quá các ngươi sao? Hiện tại hỏi các ngươi muốn tiền gia dụng, liền hung hăng mắng ta, các ngươi hai tên lòng lang dạ sói, có tức phụ liền quên nương, ta biết các ngươi hai cái tức phụ không phải là thứ tốt, nhất định là các nàng không cho các ngươi cho ta bạc đúng không? Hừ, lớn lên bộ dáng hồ ly tinh, đều câu lương tâm của các ngươi đi rồi.”
*
“Đủ rồi.” Ô Tiểu nổi giận gầm lên một tiếng, xoay người bỏ đi.
Ô Đại cũng rời đi theo.
Lão phụ nhân thấy hai nhi tử đều không để ý tới nàng, lập tức ngồi trên mặt đất khóc nháo nói: “Ta không muốn sống, ta không muốn sống nữa, nhi tử nuôi lớn đều mặc kệ ta, ta thật là nuôi hai tên vô lại mà……”
*
Người chung quanh qua đường cùng ở phụ cận sôi nổi nhìn lại đây.
Ô Đại cùng Ô Tiểu thật sự không có mặt mũi lại ở lại, bước nhanh rời đi, trở lại nhà mình, còn chưa kịp thở liền nghe được trong phòng truyền đến tiếng kêu cứu mạng: “Cứu mạng a, cứu mạng a.”
*
Hai huynh đệ nghe là tiếng Trần Hỉ Nhi, sắc mặt biến đổi, cùng nhau vọt vào trong phòng, liền nhìn thấy một người nam nhân đè ở trên người Trần Hỉ Nhi, mà vạt áo Trần Hỉ Nhi đã bị kéo ra, lộ ra cổ trắng ngần.
*
Tức khắc, hai người lửa giận đùng đùng, túm nam nhân dậy, đánh lên.
“Sao lại thế này? Phát sinh chuyện gì?” Từ bên ngoài trở về Lưu Tiểu Như chạy đến cửa hỏi.
*
“A, đừng đánh, đừng đánh, hiểu lầm a, là hiểu lầm a, đại biểu ca, nhị biểu ca, là ta, Vương Đình, các ngươi đừng đánh.” Vương Đình ôm đầu kêu to.
*
“Vương Đình?” Ô Tiểu ngừng tay, quả nhiên là biểu đệ Vương Đình, sau đó lại hung hăng cho hắn một quyền: “Ngươi con mẹ nó ngay cả tẩu tử cũng dám chạm vào, ta muốn giết ngươi.”
*
Ô Đại nghe được lời này, động tác dừng một chút, không được tự nhiên mà nhìn thoáng qua Trần Hỉ Nhi đứng ở cửa.
*
“Nhị biểu ca, thật là hiểu lầm a.” Vương Đình xác thật là sớm đối nhị biểu tẩu nổi lên sắc tâm, nhưng bởi vì thân phận đối phương, hắn là có tà tâm nhưng không lớn gan, chỉ dám trộm nhìn. Ai biết hôm nay đi ngang qua nơi này, nhị biểu tẩu thế nhưng chủ động gọi hắn vào trong phòng, cũng câu dẫn hắn lên giường.
*
Sau đó, hắn không nhịn được, liền đem người áp tới trên giường, nhưng hắn cái gì cũng chưa kịp làm, liền nghe được Ô Đại Ô Tiểu trở lại, hắn hoảng hốt, muốn đứng dậy, Trần Hỉ Nhi lại ôm lấy hắn kêu cứu mạng, kế tiếp chính là Ô Đại Ô Tiểu nhìn thấy.
*
“Ngươi con mẹ nó, đều đem người ấn đến trên giường, còn dám nói là hiểu lầm.” Ô Tiểu tức giận lại đá hắn mấy đá.
Ô Đại cũng đi theo dùng sức đạp vài cái, đem uất khí đều phát ra ở trên người Vương Đình.
Lưu Tiểu Như và Trần Hỉ Nhi nhìn nhau, vội vàng lớn tiếng kêu lên: “Đừng đánh, đừng đánh.”
*
Ô Đại Ô Tiểu cũng không biết ở trên người Vương đình đá đánh bao nhiêu quyền cước, cuối cùng Vương Đình không nhúc nhích ngã trên mặt đất.
*
“Ngươi con mẹ nó cho rằng giả bộ bất tỉnh, ta liền sẽ buông tha ngươi a.” Ô Tiểu lại đá Vương Đình một cái.
Vương Đình không động đậy.
Ô Đại dùng chân khều khều hắn: “tỉnh tỉnh.”
Vương Đình vẫn là không có động.
Hai người sửng sốt, nhìn người trên mặt đất, trong lòng lộp bộp một tiếng, sẽ không chết chứ?
*
Ô Đại lá gan khá lớn, ngồi xổm xuống, run tay phải hướng mũi Vương Đình, thế nhưng không có hơi thở, sợ tới mức hắn đột nhiên nhảy người lên lui ra phía sau mấy bước: “Chết, đã chết.”
*
“Cái, cái gì?” Ô Tiểu sắc mặt trắng bệch: “Đại ca, ngươi có phải nghĩ sai rồi hay không?”
Lưu Tiểu Như và Trần Hỉ Nhi lại nhìn nhau, bỗng nhiên, sợ hãi kêu lên: “Chết người, chết người.”
*
Ô Đại và Ô Tiểu hoảng loạn lấy lại tinh thần, cả giận nói: “Mụ già thúi, câm miệng lại, các ngươi có phải muốn cho tất cả mọi người biết trượng phu các ngươi đánh chết người rồi không?”
*
Lưu Tiểu Như và Trần Hỉ Nhi nhanh chóng rời khỏi.
“Các ngươi mau trở về.”
*
Ô Đại và Ô Tiểu không cho các nàng đem chuyện nói ra, nhanh chóng đuổi theo ra khỏi phòng, liền thấy một đám quan sai đang tiến vào: “Nơi nào chết người? Là nơi nào chết người?”
*
Ô Đại và Ô Tiểu sửng sốt, sao vừa mới chết người, quan sai liền tới rồi?
Bọn họ sợ tới mức hai chân run lên, trước giờ chưa từng gặp loại chuyện này, bọn họ một chút biện pháp cũng nghĩ không ra.
*
Lưu Tiểu Như và Trần Hỉ Nhi trốn ở góc phòng, một bộ thập phần sợ hãi.
Quan sai dẫn đầu thấy Ô Đại và Ô Tiểu hoảng loạn chạy ra, cất bước đi vào, nhìn thấy Vương Đình ngã trên mặt đất, tiến lên tìm hơi thở, phát hiện người này đã chết.
*
Hắn đi ra ngoài, hạ lệnh bắt Ô Đại và Ô Tiểu lại, đồng thời mang Lưu Tiểu Như và Trần Hỉ Nhi về nha môn thẩm vấn.
*
Trở lại nha môn, Lưu Tiểu Như và Trần Hỉ Nhi ở trên công đường cùng chỉ ra và xác nhận với thẩm phán đại nhân là Ô Đại và Ô Tiểu tay đấm chân đá đánh chết Vương Đình.
Chứng cứ vô cùng xác thực, Ô Đại Ô Tiểu không có biện pháp phủ nhận.
*
Cuối cùng, đại nhân phán bọn họ tử hình, chờ sau thu sẽ trảm, Ô Đại Ô Tiểu nghe được phán quyết, liền hôn mê bất tỉnh.
Không lâu sau đó, việc này liền truyền tới tai Ô Nhược.