Ô Bặc Phương vội vàng phái người đi theo sau đại yêu quái, xác định đại yêu quái rời xa Cao Lăng thành mới thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn các thuật sư trên thành, không chết thì cũng là nội thương nghiêm trọng, trong khoảng thời gian ngắn rất khó khôi phục lại.
*
Từ khi lão sáng tạo Ô gia tới nay, lần đầu tiên gặp được yêu quái lớn như vậy, lấy năng lực thuật sư ở Cao Lăng thành, căn bản không phải là đối thủ của đại yêu quái, nếu không phải vừa rồi bị con chim kia đuổi đi, chỉ sợ tất cả thuật sư đều sẽ chết ở chỗ này, Cao Lăng thành cũng sẽ biến thành một mảnh phế tích.
*
Vinh trưởng lão đến trước mặt Ô Bặc Phương, hội báo thương vong: “Tộc trưởng, chúng ta đã kiểm kê, ngoài Tây Đại Viện năm nay phụ trách trị an của Cao Lăng thành, sau tới Đông, Nam, Bắc Đại Viện đều là đã chết không ít hộ vệ……”
*
Ô Bặc Phương thở sâu, dùng thanh âm run rẩy hỏi: “Tây Đại Viện đã chết bao nhiêu người?”
*
Vinh trưởng lão thần sắc đau thương: “Trừ bỏ những đứa nhỏ ra ngoài rèn luyện cùng với đi học ở học đường, Tây Đại Viện đại gia tam gia cùng với người nhà bọn họ đều đã bất hạnh bỏ mình, còn có đại nhi tử của nhị gia cùng nhi tử của ngài, Huyền Quân chủ, hắn cũng……”
*
Ô Bặc Phương nghe vậy, thân hình đột nhiên lảo đảo, trước mắt biến thành màu đen.
Vinh trưởng lão nhanh chóng đỡ lấy Ô Bặc Phương: “Tộc trưởng, ngươi không sao chứ?”
*
Nháy mắt, Ô Bặc Phương như già đi rất nhiều, lão bi thống xua xua tay: “Không có việc gì, không có việc gì, trước tiên an trí tốt nơi này, còn chuyện khác về sau lại nói. “
*
“Dạ.”
Vinh trưởng lão đầu tiên là an bài người bị thương trở về dưỡng thương, lại an bài người đem thi thể hộ vệ đã chết đi an táng, mà đại gia của Tây Đại Viện được người đưa về Tây Đại Viện.
*
Hắn an bài hết mọi chuyện trở lại Ô gia, liền nghe được nhị gia của Tây Đại Viện cùng mẫu thân hắn muốn Ô Bặc Phương làm chủ, hung hăng xử trí người của Nam Đại Viện, nếu không phải bọn họ thả yêu quái ra, thì Tây Đại Viện cũng sẽ không chết nhiều người như vậy.
*
Nguyên bản Tây Đại Viện đã không có nhiều người như các đại viện khác, hiện nay sau một hồi đại chiến, Tây Đại Viện càng thêm quạnh quẽ.
*
Ô Bặc Phương cùng Hiền trưởng lão thật vất vả mới trấn an được nhị gia của Tây Đại Viện và mẫu thân hắn, để cho bọn họ đi về trước nghỉ ngơi, liền lại nhận được tin Tứ gia Đông Đại Viện dẫn người đi Bắc Đại Viện tìm người tính sổ.
*
“Tại sao lại như vậy?”
*
Ô Bặc Phương đột nhiên cảm thấy mình rất mệt, không tâm tình đi quản những việc này.
*
Vinh trưởng lão nói: “Tộc trưởng, này chỉ sợ cũng là kiếp nạn của Ô gia chúng ta, vẫn là nhanh nghĩ cách giải quyết mới được, bằng không Ô gia liền không xong.”
*
Hiền trưởng lão thở dài: “Hiện nay là tháng ba, còn hơn nửa năm, không biết kế tiếp còn sẽ phát sinh chuyện gì.”
*
Ô Bặc Phương mệt mỏi ngồi ở ghế, không muốn động.
“Bặc phương, ngươi tức khắc viết thư cho Quốc Sư đại nhân, kêu ngài ra chủ ý.” Phu nhân của Ô Bặc Phương Diêu Xu Uyển đi vào nói.
*
“Đúng vậy.” Ô Bặc Phương vội lên tinh thần, kêu quản gia chuẩn bị giấy mực.
*
Đúng lúc này, người hầu trong viện mang theo một hộ vệ thân hình cao lớn vội vàng đi vào: “Tộc trưởng, người của Hoàng Đô Thành tới.”
*
Ô Bặc Phương bỗng chốc đứng lên, nhìn người tới: “Ngài là… Ngài là Diêu hộ vệ bên người Quốc Sư đại nhân?”
*
Khi lão đi gặp Ô Thần Tử, đã từng gặp qua người này hai lần.
Diêu hộ vệ cười: “Đúng vậy, kỳ thật vãn bối vẫn là người của Hoàng Đô Diêu gia, tên Cẩn Khôn, phụ thân là Diêu Xu Trí, cho nên, hẳn là nên xưng các ngươi một tiếng dượng và cô mẫu.”
*
Diêu Xu Uyển kinh ngạc nói: “Ngươi là con của Xu Trí?”
Nàng sau khi thành thân, rất hiếm khi về Hoàng Đô, cho dù trở về, cũng không nhát định có thể nhìn thấy người Diêu gia, nàng ở Diêu gia chỉ là thứ nữ, thân phận không cao, gả cho người thân phân cũng không cao, trở lại Diêu gia sẽ không có khả năng có người tiếp đãi nàng, cho nên không quen người trước mắt cũng thực bình thường.
*
“Đúng vậy, cô mẫu.”
Diêu Xu Uyển nhanh mời hắn ngồi: “Không biết ngài lần này đến Ô gia là vì chuyện gì?”
*
Diêu Cẩn Khôn tiếp nhận nước trà: “Ta là vì quốc sư đại nhân tới Ô gia đưa thư.”
*
Vinh trưởng lão và hiền trưởng lão vừa nghe, vội vàng có tinh thần.
Ô Bặc Phương vội vàng hỏi: “Quốc Sư đại nhân, có phải đã nghĩ ra biện pháp giải quyết kiếp nạn Ô gia hay không?”
*
Diêu Cẩn Khôn thần sắc ngưng trọng, từ trong lồng ngực móc thư ra đưa cho Ô Bặc Phương: “Dượng, ngài tự mình xem đi.”
*
Ô Bặc Phương nhanh chóng mở phong thư ra, vừa lật, thư nội dung không dài, cuối cùng chỉ viết hai chữ —— phân gia.
*
Vẻ mặt của lão ngây ngốc, thư trong tay rơi xuống cũng không hề phát giác.
Lúc này đồng thời, Ô Nhược cũng thu được thư từ Hoàng Đô Thành đưa tới, mặt trên cũng chỉ có hai chữ —— phân gia.
Tuy rằng thư không có ghi tên người gửi, nhưng cậu biết là Thái tử Linh Mạch Hàn đưa tới.
*
Ngày ấy hiến tế đông chí, Ô Bặc Phương lúc hỏi thần bị tắt ba nén hương, cậu cũng đã tính đến Ô Bặc Phương chắc chắn nhờ Ô Thần Tử ra chủ ý như thế nào phá giải kiếp nạn, cho nên khi đưa Linh Mạch Hàn hồi Hoàng Đô điều kiện rất đơn giản, chính là muốn Linh Mạch Hàn cho người trà trộn vào bên người Ô Thần Tử, nhân lúc Ô Thần Tử tính toán phá giải kiếp nạn Ô gia, âm thầm thúc đẩy một phen, làm phương pháp phá giải là Ô gia Cao Lăng thành phân gia.
*
Hiện tại cậu thu được thư, thuyết minh người ở linh đường đã thành công thuyết phục Ô Thần Tử, thậm chí Ô Thần Tử đã phái người kêu Ô Bặc Phương phân gia.
*
Đột nhiên, thư trong tay Ô Nhược bị người lấy đi.
“Đại tẩu, ngươi đang cười cái gì?” Hắc Tuyển Đường mở giấy viết thư ra vừa thấy: “Phân gia?”
*
Ngay sau đó, hắn trừng lớn đôi mắt: “Đại tẩu, ngươi sẽ không muốn cùng đại ca phân gia đi?”
*
Hắc Tuyển Dực nâng mí mắt nhìn về phía Ô Nhược.
Ô Nhược tức giận trắng trợn liếc Hắc Tuyển Đường một cái: “Ngươi nghĩ cái gì vậy?”
*
Cậu cướp thư về, thiêu hủy.
Ô Nhược nói: “Tứ đệ, ngươi mỗi ngày đều thanh nhàn như vậy, phiền ngươi giúp ta làm một việc đi.”
*
Lúc trước, bọn họ nhìn thấy đại yêu quái thoát khỏi Cao Lăng thành sau trở lại Hắc phủ, thứ này thế nhưng trời đánh cũng không động đang an ổn ngủ ngon, không sợ đại yêu quái công tiến vào đem hắn giẫm bẹp.
*
Hắc Tuyển Đường ánh mắt sáng ngời: “Đại tẩu, ngươi muốn ta làm cái gì?”
*
Sau khi vào Cao Lăng thành, cả ngày ăn không ngồi rồi, ăn no liền ngủ, tỉnh ngủ liền ăn, không có người cùng hắn chơi đùa, ô ô, thật là đáng thương.
Hiện tại rốt cuộc có chuyện làm, đó là không thể tốt hơn.
*
“Ta mấy ngày trước ở cách vách mua một tòa nhà, ngươi liền phụ trách giúp ta tìm người trang hoàng, chuyện này càng nhanh càng tốt, biết không?”
*
Hắc Tuyển Đường lại lần nữa trừng lớn đôi mắt: “Đại tẩu, ngươi quả nhiên muốn cùng đại ca phân gia.”
*
“……” Ô Nhược lười cùng hắn giải thích.
*
Lúc này, Đản Đản chạy vào đại sảnh, hưng phấn bổ nhào vào trong lồng ngực Ô Nhược: “Cha, phụ thân, ta đã trở về.”
*
“Có bị thương hay không?” Ô Nhược lập tức bế nhóc lên kiểm tra thân thể.
*
“Không có.” Đản Đản từ trên người Ô Nhược trượt xuống, vui vẻ nói: “Cha, ta có lễ vật muốn tặng cho ngươi.”
*
Ô Nhược nhướn nhướn mày: “Lễ vật gì?”
*
“Hi Hi, Pi Pi, các ngươi mau tiến vào.”
*
Cức Hi vừa đi vào, vừa trợn trắng mắt: “Ta không phải nói ngươi không được kêu ta Hi Hi sao?”
*
Tên tiểu quỷ này nguyên bản là kêu hắn đại ca ca, nhưng hắn cho rằng cách gọi này sẽ làm hắn so Ô Nhược thấp hơn một cấp bậc, liền không cho phép tiểu quỷ này gọi như vậy, ai ngờ tiểu quỷ này liền sửa thành kêu hắn Hi Hi, quả thực chính là tên của tiểu cô nương.
*
Cức Hi phía sau đi theo Pi Pi, trong miệng nó còn ngậm một vật nhỏ bị đốt thành than đen, trên người không chỉ có khói trắng, còn phát ra hương vị thịt nướng.
*
Hắc Tuyển Đường ngửi ngửi: “Tiểu chất nhi, ngươi đây là đưa cho đại tẩu heo nướng sao?”
*
Vật nhỏ bị Pi Pi ngậm ở trong miệng vừa nghe, lập tức ra sức giãy giụa, ngao ngao kêu to.
*
Hắc Tuyển Đường bị hoảng sợ: “A, còn sống.”
*
Cức Hi giải thích: “Nó là đại yêu quái vừa rồi, Pi Pi không cẩn thận đốt nó thành cái dạng này.”
*
Ô Nhược nhịn không được đánh giá Pi Pi, con quạ này thoạt nhìn phổ phổ thông thông rất bình thường, chỉ là thân thể so các con quạ khác lớn hơn mà thôi, lại không nghĩ đến năng lực so đại yêu quái còn lợi hại hơn, hẳn là không phải một con chim bình thường.
*
Pi Pi đem đại yêu quái để ở trước mặt Ô Nhược.
Ô Nhược trong lòng có chút phức tạp.
*
Bởi vì trải qua qua một đời, sớm biết đại yêu sau khi bị thả ra, yêu cầu tĩnh dưỡng hơn một tháng mới có thể khôi phục thân thể, cũng lấy tính tình nó chán ghét người khác quấy rầy nó ngủ đông, chắc chắn lại đến tìm Ô Tiền Cạnh bọn họ gây phiền toái, cho nên cậu tính toán, để đại yêu này đối phó Ô gia, đến lúc đó có thể giết bao nhiêu người liền giết bấy nhiêu người, mà cậu cũng không tính toán lại khế ước đại yêu này, nhưng không có dự đoán được nhất là kết quả, đại yêu này vẫn là về đến trước mặt cậu, đây là không phải nói quỹ đạo vận mệnh lại quay lại sao.
*
Đản Đản thấy Ô Nhược không tươi cười, lập tức hỏi: “Cha, không thích nó sao? Nó có thể bảo hộ cha.”
*
Ô Nhược xoa xoa đầu nhóc: “Không phải không thích, nhưng, nó hiện tại yêu cầu phải được dưỡng thương.”
*
Đản Đản nói: “Ta để Pi Pi chiếu cố nó.”
*
Pi Pi lập tức ngậm đại yêu rời đi.
Hắc Tuyển Đường hâm mộ nói: “Thật hâm mộ đại tẩu, tiểu chất nhi hiếu thuận ngươi như vậy.”
*
“Con của ta, không hiếu thuận ta, còn có thể hiếu thuận ai.” Ô Nhược đem Đản Đản bế lên, ở trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn hôn một cái.
Đản Đản cười khúc khích.
*
Hắc Tuyển Dực nhìn phụ tử hai người thân thiết như vậy, cong cong khóe miệng.
Cức Hi trợn trắng mắt, nhưng đáy mắt lại hiện lên một chút ghen tị.
*
Hắc phủ bên này vô cùng vui vẻ, nhưng Ô Bặc Phương bên kia lại bi thảm, lão cùng cha lão vất vả thành lập lên Ô gia, sao có thể nói phân liền phân. Nếu là thật sự phân, về sau liền rất có khả năng không tụ lại được, Cao Lăng thành cũng liền không còn Ô gia.
*
Cho nên, lão sẽ không đồng ý phân gia.
*
Vinh trưởng lão và Hiền trưởng lão nguyên bản cũng là không đồng ý một đại gia tộc bị phân đến tan tác rơi rớt, nhưng mà mỗi ngày không phải người của Tây Đại Viện tới cửa khóc nháo, chính là nghe được thanh âm Đông Đại Viện và Bắc Đại Viện đánh nhau, Nam Đại Viện cũng không an phận, mỗi ngày đều chạy tới hỏi Ô Bặc Phương có mời Vu sư đến chưa.
*
Có đôi khi không khéo, Nam Đại Viện cùng Tây Đại Viện vừa lúc cùng tới tìm Ô Bặc Phương, bọn họ lập tức coi như Ô Bặc Phương không ở gây gổ với nhau, cuối cùng, nháo đến một phát không thể vãn hồi.
*
Ngắn ngủn trong năm ngày, Ô Bặc Phương hai mai liền nhiều lên rất nhiều tóc bạc.
Vinh trưởng lão và Hiền trưởng lão không thể không khuyên Ô Bặc Phương để tất cả mọi người đều dọn ra ngoài, nhưng đây là kế sách tạm thời, chờ thuận lợi qua khỏi giai đoạn này