Phế Thê Trùng Sinh

Chương 95: Phân gia (3)



Ô Huyền Nhiên cùng con cháu vào đại sảnh, liền nói thẳng: “Vừa rồi các ngươi cũng nghe rồi, tổ phụ kêu chúng ta tạm thời dọn ra ngoài, ta liền nghĩ chỉ cùng bốn huynh đệ các ngươi ở cùng một chỗ, có thể chiếu ứng lẫn nhau, để tránh người của đại viện khác hoặc kẻ thù tìm tới cửa, chúng ta không thể ứng phó.”

*

Ô Tiền Cạnh, Ô Tiền Bân, Ô Tiền Ly và Ô Tiền Đồng đều gật gật đầu, không ai có ý kiến.

Ô Bách nhìn bên này, lại nhìn bên kia, không nhìn thấy người của Thư Thanh Viện, liền hỏi: “Tổ phụ, tam bá đâu? Bá không ở cùng chúng ta sao?”

*

Ô Tiền Đồng bỗng chốc mặt trầm xuống: “Tiểu Bách, người lớn nói chuyện, con nít không được xen vào.”

Ô Huyền Nhiên nhàn nhạt nói: “Lần này dọn ra ngoài, ta không tính toán ở cùng với bọn họ, cũng không muốn nhìn thấy bọn họ.”

Ô Bách nhu nhu nói: “Chính là, kẻ thù của tam bá nhiều như vậy, hiện nay linh điền bị hủy, tứ ca lại không có nhà, toàn bộ Thư Thanh Viện chỉ có thất tỷ biết huyền thuật, nếu bọn họ không ở cùng chúng ta, bọn họ sẽ chết.”

*

Ô Huyền Nhiên vô tình nói: “Chết thì chết, ta đây cũng không thiếu một đứa con.”

*

Ô Thế cười lạnh: “Đúng vậy, bọn họ chết càng tốt. Từ khi bọn họ phát hiện chúng ta lấy sính lễ của Ô Nhược, vận khí của chúng ta liền không được tốt, nếu bọn họ chết rồi, nói không chừng vận khí của chúng ta liền trở lại.”

*

Từ lần trước bởi vì đánh bạc thua, hại người trong nhà bị phát hiện lấy sính lễ, mà chính mình cũng bị xử phạt, Ô Thế liền đối với Thư Thanh Viện không có hảo cảm, sau đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, càng không cần phải nói.

*

Ô An Dịch nói: “Chúng ta rời khỏi Nam Đại Viện sau này đều tự thân khó bảo toàn, nào còn có dư năng lực đi chiếu cố người không có linh lực”.

*

Ô Bách: “……”

*

Ô Huyền Nhiên nhìn về phía Ô Tiền Cạnh: “Tiền Cạnh, đợi lát nữa ngươi nói rõ ràng với Ô Tiền Thanh, chúng ta dọn ra ngoài ở cùng nhau, tự hắn đi chỗ khác tìm chỗ ở.”

*

Ô Tiền Cạnh gật gật đầu, rời khỏi Huyền Uyển Viện, liền tìm ba huynh đệ khác cùng đi Thư Thanh Viện.

Đi vào sân, bọn họ liền nhìn thấy bọn hạ nhân Thư Thanh Viện vội vội vàng vàng, đồ vật không đem theo thì tìm nơi cất, đồ vật muốn đem theo đều chất lên xe.

*

Ô Tiền Ly cười nhạo: “Nhanh như vậy liền thu dọn hành trang, Tam đệ sẽ không cho rằng chúng ta đã đi tìm nơi ở cho bọn họ dọn vào ở chứ. Nếu như biết chúng ta không ở cùng hắn, kêu hắn đi chỗ khác tìm nơi ở, không biết sẽ có biểu tình gì.”

*

Ô Tiền Đồng trào phúng cười: “Có lẽ sẽ cầu chúng ta cho bọn họ cùng dọn đi, ở cùng một chỗ. Nói cho cùng cả nhà bọn họ, trừ bỏ Ô Hi, những người khác đều không có linh lực, làm sao tự bảo vệ mình.”

*

Ô Tiền Cạnh và Ô Tiền Bân nhìn nhau, tuy rằng cảm thấy trước mắt tất cả không giống như Ô Tiền Ly nói, có điều chỉ cần nghĩ đến trước kia Ô Tiền Thanh vẫn luôn hơn hẳn bọn họ về mọi mặt, bây giờ phải ăn nói khép nép đến cầu bọn họ mang người Thư Thanh Viện rời đi, trong lòng vui sướng nói không nên lời, thậm chí có loại cảm giác cao hơn Ô Tiền Thanh một bậc.

*

Đang bận rộn Ô Tự nhìn thấy bốn người Ô Tiền Cạnh, lập tức thông báo với Ô Tiền Thanh thông báo.

Ô Tiền Thanh từ trong đại sảnh đi ra, cười tiến lên nghênh đón bốn người: “Đại ca, Nhị ca, Tứ đệ, Ngũ đệ, ta đang muốn đi tìm các ngươi thương lượng chuyện chuyển nhà, không nghĩ tới các ngươi liền tới đây.”

*

Ô Tiền Ly cười nói: “Tam đệ, chúng ta cũng đúng là muốn nói với ngươi chuyện tìm chỗ ở.”

*

Ô Tiền Thanh sắc mặt hơi biến: “Nga, các ngươi có phải thương lượng có kết quả rồi không?”

*

“Đúng vậy, có kết quả.” Ô Tiền Ly nhìn về phía Ô Tiền Cạnh.

Ô Tiền Cạnh đang suy xét mở miệng nói chuyện này như thế nào, liền nghe Ô Tiền Đồng nói thẳng: “Cha vừa rồi nói với chúng ta, không muốn ở cùng người của Thư Thanh Viện, chỉ ở cùng bốn huynh đệ chúng ta, cho nên, lần này dọn ra ngoài, không tính mang các ngươi cùng đi.”

*

Ô Tiền Thanh nhăn mày, đã sớm biết sẽ như thế, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.

Những người khác của Thư Thanh Viện cũng nghe thấy Ô Tiền Đồng nói, sôi nổi dừng lại động tác nhìn về phía bọn họ.

Bọn Ô Tiền Đồng đắc ý, thầm nghĩ, sợ rồi sao.

*

“Nếu Tam ca lo lắng có oan gia tìm tới cửa, có thể dọn đến phụ cận chúng ta, nói không chừng chúng ta có rảnh còn có thể chiếu ứng các ngươi, đương nhiên, nếu là ngươi cầu xin chúng ta, nói không chừng chúng ta có thể nói lời hay với cha, kêu ông đồng ý cho ngươi theo chúng ta ở cùng một chỗ.”

*

Người của Thư Thanh Viện đều tức giận bất bình trừng mắt nhìn hắn.

Ô Tiền Đồng cả giận nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, các ngươi Thư Thanh Viện rời khỏi Nam Đại Viện, rời khỏichúng ta, các ngươi chẳng là gì, ta dám chắc không quá ba ngày, liền phải thay các ngươi nhặt xác.”

*

Ô Tiền Thanh bỗng chốc mặt trầm xuống, đang muốn nói gì đó, đột nhiên, một đám người vọt vào.

*

“Thông gia lão gia, ngại quá, chúng ta đã tới chậm.” Hắc Tín cười tủm tỉm dẫn năm mươi hộ vệ đi vào, như không nhìn thấy bọn Ô Tiền Đồng, một tay đẩy bốn người bọn họ tới bên cạnh: “Có gì cần chúng ta hỗ trợ?”

*

Hắn nhìn thấy người của Thư Thanh Viện đều đang dọn bàn ghế, vội vàng nói: “Bàn ghế không phải dọn, bên kia phủ đệ cái gì cũng có, các ngươi chỉ cần thu thập vật phẩm quý trọng cùng hành trang chính mình là được, mấy thứ đệm chăn này, cũng hết thảy không cần mang, bên kia đều mua mới.”

*

Nói xong, hắn lại vẻ mặt cười tủm tỉm nhìn Ô Tiền Thanh: “Thông gia lão gia, bên kia phủ đệ so  với Thư Thanh Viện của ngươi còn lớn hơn, nhất định có thể làm ngài ở đến thoải mái dễ chịu, chắc chắn ngài không muốn rời đi, phụ cận phòng trống chúng ta cũng đều mua, người nào đó muốn đến ở phụ cận để chúng ta chiếu ứng là nghĩ cũng không cần nghĩ, cho nên, ngài cái gì cũng không cần nhọc lòng, cái gì cũng không cần để ý tới, chỉ cần an tâm ở là được.”

*

Ô Tiền Thanh nhìn thấy bọn Ô Tiền Đồng mặt đều tức đến nỗi biến thành màu gan heo, nháy mắt, tâm tình từ khổ sở phẫn nộ chuyển biến thành thích ý sung sướng.

*

Ô Nhược từ trong đại sảnh ra tới nhìn thấy cha nhà mình rốt cuộc lộ ra tươi cười, đối với năng lực làm việc của Hắc Tín càng ngày càng vừa lòng: “Cha, đang nói chuyện gì, vui vẻ như vậy?”

*

Sau khi nói xong, mới làm bộ phát hiện Ô Tiền Cạnh bọn họ tồn tại: “Di, đại bá, các ngươi cũng ở a? Nhưng mà, chúng ta đang chuẩn bị chuyển nhà, không thể tiếp đón các ngươi.”

*

Ô Tiền Thanh liếc Ô Tiền Cạnh bọn họ, nhẹ giọng nói: “Đại bá của ngươi cũng phải vội vàng tìm phòng ở, không rảnh vào uống trà.”

*

“Như vậy a, vậy tổ phụ bọn họ muốn ở với ai.”

*

“Tổ phụ của ngươi nói, không muốn ở cùng chúng ta, chỉ ở cùng với đại bá, Nhị bá, tứ thúc, Ngũ thúc của ngươi.”

*

Ô Nhược tươi cười lớn hơn nữa: “Phải không? Vậy thật sự là quá tốt, về sau liền phải phiền đại bá bọn họ dưỡng lão cho tổ phụ tổ mẫu, cha và nương liền không cần nhọc lòng chuyện của hai vị lão nhân gia.”

*

Ô Tiền Bân mặt trầm xuống, cả giận nói: “Ô Nhược, ngươi nói lời này có phải quá bất hiếu không?”

*

“Ta sao lại bất hiếu, là tổ phụ bọn họ không muốn ở cùng chúng ta, nói vậy bọn họ cũng không muốn bạc dưỡng lão của chúng ta, chúng ta đây phân tiền cũng có thể tiết kiệm, hy vọng tổ phụ bọn họ có thể nói được làm được, bởi vì ta không muốn nhìn thấy bọn họ tới cửa tìm cha mẹ ta, cầu cha mẹ ta thu lưu bọn họ.”

*

Ô Nhược nói xong lời cuối cùng, sắc mặt càng thêm lãnh trầm.

Hiện đã cho cha mẹ cậu dọn ra khỏi Ô gia Nam Đại Viện, cũng không cần cùng những người này hư tình giả ý.

*

“Ô Nhược, ngươi……”

*

Ô Tiền Đồng tiến lên trước một bước, một bộ muốn đánh Ô Nhược.

Hắc Tín và Ô Tiền Thanh lập tức che ở trước mặt Ô Nhược.

*

Ô Tiền Cạnh cả giận nói: “Ô Tiền Thanh, ngươi dạy con của ngươi như vậy? Ngay cả hiếu thuận cơ bản cũng không biết.”

*

Ô Tiền Thanh lạnh mặt: “Đại ca, các ngươi dạy con cũng không tốt hơn ta đâu, ta thân là tam thúc cùng tam bá của bọn nó, bọn nó lại sau lưng một câu một cái Ô Tiền Thanh, ngữ khí thật là khinh thường cùng miệt thị.”

*

Thật cho rằng ông không biết con của bọn họ ở sau lưng xưng hô như thế nào, ông chỉ là làm như không biết, không muốn cùng bọn tiểu bối so đo mà thôi.

*

“……” Ô Tiền Cạnh bọn họ không phản bác gì, rõ ràng biết từng hành vi, lời nói của con mình.

*

Ô Nhược nói: “Tín bá, tiễn khách, nơi này không chào đón bọn họ.”

*

“Dạ.” Hắc Tín đi tới cửa làm ra thủ thế mời.

Ô Tiền Cạnh tức giận đến phất tay áo liền đi.

Ô Tiền Bân và Ô Tiền Ly đi theo sau.

Ô Tiền Đồng đi hai bước, thật sự tức không chịu được, đột nhiên xoay người một cái, ném linh phù về phía Ô Nhược và Ô Tiền Thanh.

*

Hắc Tín vội vàng nói: “Phu nhân, thông gia lão gia, cẩn thận.”

*

Ô Nhược bất động.

Bọn Ô Tiền Cạnh nghe vậy, nhanh chóng xoay người, chỉ thấy Ô Tiền Thanh đọc chú ngữ, quát to: “Phá!”

*

Ngay sau đó, “Phanh ——”.

Hai linh phù màu vàng bay trên không trung tức khắc nổ tung, linh sóng đột nhiên bắn ngược trở về, lập tức, đánh Ô Tiền Đồng bay ra ba trượng.

*

“A ——” Ô Tiền Đồng phát ra tiếng kêu thảm thiết, ngay sau đó, phốc, phun ra một ngụm máu tươi.

*

Bọn Ô Tiền Cạnh giật mình tại chỗ, trừng lớn đôi mắt khó có thể tin nhìn Ô Tiền Thanh.

*

Sao có thể!?

*

Ô Tiền Thanh rõ ràng linh điền bị hủy, sao có thể còn có linh lực sử dụng huyền thuật!?

*

Vừa rồi nhất định là bọn họ nhìn lầm rồi.

Bọn họ đã từng dùng linh lực xem xét thân thể Ô Tiền Thanh, Ô Tiền Thanh xác thật là linh lực bị hủy, không có khả năng sẽ khôi phục lại.

*

“Nơi này của ta không chào đón các ngươi, mời các ngươi lập tức rời khỏi.” Ô Tiền Thanh vẻ mặt thịnh nộ: “Còn có, về sau các ngươi lại tùy ý ra tay tổn thương thê nhi của ta thì hậu quả cũng không phải là chỉ là phun chút máu đơn giản như vậy, ta sẽ làm các ngươi cũng nếm thử mùi vị linh điền bị hủy.”

*

Huynh đệ ra tay làm tổn thương ông, có thể nhịn, nhưng ông tuyệt đối không thể nhẫn bọn họ thương tổn đến thê nhi của mình.

*

Bọn Ô Tiền Cạnh vẫn ngơ ngác đứng ở tại chỗ, chưa khôi phục lại tinh thần từ chuyện Ô Tiền Thanh đã khôi phục linh điền.

*

Ô Tiền Thanh mặt lạnh lùng, lạnh lùng nói: “Còn không đi, chúng ta liền đánh cho các ngươi đi.”

*

Hắc Tín mang đến năm mươi hộ vệ, lập tức vẻ mặt sát khí đi qua phía bọn họ.

Bọn Ô Tiền Cạnh lấy lại tinh thần, cuống quít lui ra phía sau một bước, một cái lảo đảo, thiếu chút nữa liền té lăn trên đất.

*

“Lăn ——” Ô Tiền Thanh gầm lên.

*

Ba người Ô Tiền Cạnh, Ô Tiền Bân, Ô Tiền Ly bị Ô Tiền Thanh cùng năm mươi hộ vệ làm sợ tới mức không biết trời đất gì, biểu tình hoảng hốt, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi Thư Thanh Viện, ngay cả Ô Tiền Đồng ngã trên mặt đất cũng mặc kệ.

*

Hạ nhân của Thư Thanh Viện đi lên đem Ô Tiền Đồng nâng lên, trực tiếp ném ra ngoài, theo sau, có người hỏi: “Lão gia, linh điền ngài khôi phục?”

Ô Hi từ trong đại sảnh chạy ra, vui vẻ nói: “Cha, ngươi khôi phục linh lực?”

*

“Ân.” Ô Tiền Thanh hơi hơi mỉm cười.

*

“Thật tốt quá, thật tốt quá.” Ô Hi cao hứng ôm Ô Tiền Thanh hoan hô.

Ô Nhược khóe miệng kéo lên, cũng nhịn không được cười.

Ô Tự vui quá mà khóc, trộm xoa xoa khóe mắt.

*

“Thật tốt quá, thật tốt quá, lão gia khôi phục linh lực.” Những người khác vẻ mặt kinh hỉ, lớn tiếng hoan hô.

Tức khắc, toàn bộ Thư Thanh Viện đều là tiếng bọn họ kêu lên vui mừng.