Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 155: Xuất thử, đánh tới răng rơi đầy đất



Editor: Luna Huang

Bị một lời của Cố Khuynh Thành vạch trần, sắc mặt của Bạch Tuyết cà một cái, thay đổi đến đỏ bừng, ấp úng nói: “Ta, ta…”

“Ngươi là linh sư?” Cố Khuynh Thành kinh ngạc nhìn Bạch Tuyết một mắt, ngay lúc Bạch Tuyết lúng túng, Đản Đản dĩ nhiên xem thấu linh lực của Bạch Tuyết, cửu tinh đại linh sư!

Thân là vũ sư, Bạch Tuyết dĩ nhiên là cửu tinh đại linh sư, đây không khỏi để Cố Khuynh Thành không kinh ngạc!

Người trên Linh Huyễn đại lục, đối đãi linh sư cùng vũ sư có khác nhau, linh sư so với vũ sư, dễ dàng được tôn trọng hơn, chưa từng có người là linh sư, sẽ tận lực áp chế linh lực của mình, che đậy ba động của linh lực, chỉ vì ngụy trang thành một vũ sư.

Đây… Quả thực vô pháp lý giải!

Nhất là ở Linh Huyễn đại lục, mọi người trở thành linh sư hoặc vũ sư, đều phải trải qua tinh thạch kiểm tra đo lường, người vô pháp trở thành linh sư, mới sẽ trở thành vũ sư, mà Bạch Tuyết tiến nhập học viện Thanh Minh, hiển nhiên đã đi qua trắc nghiệm vũ sư, vậy chứng minh, nàng chẳng những là linh sư, còn là một vũ sư chân chính!

Linh võ song tu!

Trong đầu của Cố Khuynh Thành cấp tốc thổi qua bốn chữ này, bản thân nàng mặc dù không lấy hình tượng vũ sư kỳ nhân, nhưng bởi nàng đối với cổ thân thể này của mình nghiêm ngặt huấn luyện, khí lực hôm nay tương đương với thực lực của tam tinh đại linh sư, nhưng trị số cụ thể, nàng cũng không rõ ràng lắm, nên cũng không tính là người chánh nhi bát kinh linh võ song tu.

Căn cứ ký ức của cổ thân thể này, phàm là người linh võ song tu, đều có thiên phú cực cao, càng được thế nhân truy phủng.

Nhưng Bạch Tuyết lại không có vì vậy, biểu hiện ra tính đặc thù của mình, mà là cực lực áp chế, không để người khác biết, nghe được lời của Cố Khuynh Thành, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thoáng cái trở nên trắng bệch, mạnh ngẩng đầu nhìn về phía Cố Khuynh Thành, thần sắc hoảng hốt, “Ngươi, ngươi là… Làm sao mà biết được?”

“Linh sư? Bạch Tuyết, ngươi không phải là vũ sư sao?” Trong lúc nhất thời Cố Thiếu Dương chưa phản ứng kịp, quấn quyết nói.

Cố Khuynh Thành nhìn chằm chằm Bạch Tuyết, ánh mắt nhàn nhạt, thở dài trong lòng, “Nàng là linh võ song tu.” Làm thiên tài linh võ song tum lăn lộn đến phân thượng này như Bạch Tuyết, cũng chân chính là rất đáng thương, nhưng nàng thanh thuần như tác phẩm nghệ thuật xuất sắc, luôn luôn để Cố Khuynh Thành cảm thấy, nàng có khổ bất đắc dĩ gì.

Nếu không có như vậy, có thể có được khí lực linh võ song tu, là sự tình thế nhân hâm mộ, Bạch Tuyết làm sao sẽ cực lực che giấu?

Cố Thiếu Dương nghe vậy, thoáng cái nhảy dựng lên, “Cái gì? Linh võ song tu? Bạch, Bạch Tuyết, ngươi thật là, là người song tu?”

“Ân, thiên chân vạn xác.” Cho dù không muốn nói, nhưng Bạch Tuyết thấy Cố Khuynh Thành nhìn thấu, liền biết không thể che giấu nữa, không thể làm gì khác hơn là ăn ngay nói thật, “Ta đúng là người song tu, nhưng chuyện này, ta hy vọng các ngươi thay ta bảo mật, được không?”

Bảo mật?

“Thế nào bảo mật? Tuyển tu khoa của ngươi là dược sư viện, mỗi ngày đều sẽ đến đây, ngày hôm nay gặp phải chúng ta, ngày mai sẽ gặp phải những người khác, ngươi cảm thấy có thể bảo mật bao lâu?” Nhìn thần sắc của Bạch Tuyết tràn đầy cầu khẩn, Cố mi tâm của Khuynh Thành vặn một cái, giọng nói không khỏi có chút lãnh đạm.

Lúc này, rõ ràng không phải là thời cơ tốt cầu xin bọn họ giúp mình bảo mật, dù sao người chọn tuyển tu khóa là dược sư không phải số ít, Bạch Tuyết cho dù muốn bảo mật tiếp, tất nhiên cũng sẽ không được bao lâu, cùng với như vậy còn không bằng tìm cho mình đường lui tốt, quang minh chính đại tiến nhập dược sư viện, nói cho người của học viện Thanh Minh, nàng là người song tu.

Nếu như dựa theo tin tức của Bạch Tuyết, vẫn tiếp tục giấu diếm, người khác chỉ sẽ nói, nàng chính là một vũ sư vô dụng, mỗi ngày mộng tưởng hão huyền trở thành luyện dược sư, không khỏi đối với ‘Si tâm vọng tưởng’ của nàng cảm thấy buồn cười, đồng thời không tự chủ xa lánh.

Thân là người song tu, lại thụ đãi ngộ như vậy, đừng nói Bạch Tuyết có thể chịu được hay không, đổi lại là nàng thì không thể nhịn, dù cho không bại lộ thân phận bản thân ẩn giấu, nàng cũng sẽ tìm được cơ hội khác tiến hành phản kích, lập uy ở trước mặt mọi người, để người bên ngoài bất khả khinh thị.

Nhưng phương án xử lý như vậy, hiển nhiên không thích hợp với người nhát gan như Bạch Tuyết.

“Ta, ta cũng không biết có thể giấu diếm bao lâu, nhưng bây giờ ta van cầu các ngươi, thay ta giấu diếm đi.” Bạch Tuyết ôm chặt mấy quyển dược điển trong tay, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt, thần sắc thích ai.

Gương mặt của Cố Khuynh Thành không đồng ý, đối với lựa chọn của Bạch Tuyết thật tình cảm thấy không thích hợp, giữa lúc nàng nghĩ có nên khuyên Bạch Tuyết hay không, bên ngoài bỗng nhiên có vài người đi tới, bên trong thình lình có Dương Nguy lần trước ở linh sư viện, bị Cố Khuynh Thành đánh bại, lột y phục treo trên cửa học viện.

Dương Nguy hôm nay mặc một kiện dược sư bào đạm hạt sắc, mang theo huy chương dược sư chính quy, cả người có vẻ cao to, chỉ bất quá kinh qua một ngày một đêm lăn qua lăn lại, vốn là gầy gò, trên mặt Dương Nguy càng không có mấy lạng mấy lượng, gầy gò đến đáng sợ, xương gò má vốn là có vốn là có lồi, càng lộ ra quỷ dị, thật giống như người phẩu thuật dung nhan trang điểm dung nhan thất bại ở hiện đại, cả khuôn mặt đều có đều có xu thế đi xuống.

Vừa thấy được Cố Khuynh Thành, Dương Nguy biến sắc, một giây kế tiếp lại trở nên sắc mặt bạo, gân xanh ở thái dương hiện lên, nếu không phải do nữ nhân này, Dương Nguy hắn không đến mức mất mặt như vậy, bị treo một ngày một đêm ở ngoài học viện, mất mặt!

Hiện nay, vừa nhìn thấy Cố Khuynh Thành, lửa giận trong đáy lòng Dương Nguy, cọ cọ liền bốc lên, hận không thể lập tức đi tới, đại tá bát xú nữ nhân này, nhưng Dương Nguy, biết bây giờ còn không phải thời gian có thể động Cố Khuynh Thành.

Thứ nhất, hắn đánh không lại Cố Khuynh Thành, thứ hai nghe sư phụ của mình Vương Ban nói, Cố Khuynh Thành có có phó viện trưởng làm hậu đài, bảo hắn không nên ngoài sáng cùng Cố Khuynh Thành không qua được.

Nghĩ tới đây, Dương Nguy không thể làm gì khác hơn là cố nén lửa giận trong lòng, đi vào trong đại sảnh dược sư viện.

Lúc này, vài người theo Dương Nguy mà đến, có người nhận ra Bạch Tuyết, khinh bỉ nói: “U, đây không phải là viện hoa (Luna: hoa khôi) của vũ sư viện sao, chạy đến dược sư viện chúng ta làm gì, sẽ không phải là lấy thực lực vũ sư của ngươi, còn muốn trở thành luyện dược sư chứ?”

“A, vũ sư thấp hèn, muốn trở thành luyện dược sư tôn quý, đây là chê cười nhất ta nghe được năm nay!”

“Đúng vậy! Đừng tưởng rằng có thực lực của một vũ sư, có thể muốn làm gì thì làm. Phải biết rằng, vũ sư các ngươi, bất quá so với người bình thường cường một chút, so với linh sư theo chúng ta, đó chính là sự khác nhau của con kiến cùng voi!”

Dương Nguy nghe vậy, cũng xoay người, đi trở về, nhìn Bạch Tuyết một mắt, giọng mỉa mai nói: “Quả nhiên là vật dĩ loại tụ, vũ sư nho nhỏ cũng dám chạy đến dược sư viện dương oai, thực sự là không muốn sống nữa!”

“Không, không phải…” Bạch Tuyết càng ôm chặt dược điển trong lòng, sợ bị bọn họ thấy, nhưng nàng càng làm như vậy, lại càng dễ  người khác chú ý.

Mắt thấy Dương Nguy phát hiện dị thường của Bạch Tuyết, nhanh chóng đưa tay, cướp đi dược điển trong lòng Bạch Tuyết, thấy rõ ràng là mấy quyển dược điển, mãn nhãn trào phúng nhìn Bạch Tuyết, “Chỉ bằng ngươi, cư nhiên còn có tư cách đọc dược điển? A, chẳng lẽ thật là không biết trời cao đất rộng, muốn trở thành luyện dược sư chứ?”

“Thiết, cũng không nhìn bản thân có xứng không! Chỉ bằng phó đức hạnh này của ngươi, sớm tỉnh lại đi.” Chó săn bên cạnh Dương Nguy, lập tức phụ họa.

Thần sắc Cố Khuynh Thành đạm mạc, đứng ở một bên, mắt thấy Bạch Tuyết bị khi dễ, cũng không có hé răng, trái lại Cố Thiếu Dương có chút nóng nảy, len lén kéo góc áo của Cố Khuynh Thành, nhưng Cố Khuynh Thành lại bất vi sở động, thời gian hắn đang nghĩ ngợi tự đứng ra, lại bị Cố Khuynh Thành ngăn lại.

Nếu Bạch Tuyết chọn giấu diếm, trường hợp như vậy, nàng nhất định phải học được ứng đối, lần này bọn họ ở đây, có thể giúp, vậy lần sau, vậy lần sau nữa?

Còn có ai giúp nàng?

Tất cả mọi chuyện, một khi đã chọn, nhất định phải trả giá thật lớn, tiếp thu tất cả trào phúng cùng khinh bỉ của mọi người, đây là giá Bạch Tuyết phải trả, người khác không giúp được, cũng không có thể giúp.

Nhưng lần này Cố Thiếu Dương không có nghĩ như Cố Khuynh Thành, đối với Cố Khuynh Thành thấy chết mà không cứu được, Cố Thiếu Dương vẻ mặt không giải thích được, nhưng lại tin tưởng Cố Khuynh Thành không phải là một người có tâm địa sắt đá, liền kiềm chế tất cả tâm tình phức tạp xuống, chờ Cố Khuynh Thành xuất thủ tương trợ.

Mà đám người Dương Nguy một bên, thấy biểu hiện không muốn nhúng tay của Cố Khuynh Thành, đáy lòng ném đi cột kiêng kỵ, cũng tiêu tan thành mây khói, vài người hô nhau mà lên, quay Bạch Tuyết chửi mắng một trận, sắc mặt của Bạch Tuyết trắng bệch, trong mắt tràn đầy kinh cụ, sợ, lại chết sống không muốn nhả ra.

Dần dần, mấy niên thiếu còn trẻ nhiệt huyết, càng cảm thấy dùng miệng nhục mạ không đủ, động thủ, Bạch Tuyết đối mặt với mấy ma trảo hướng tới chỗ mình, ngẩng đầu nhìn Cố Khuynh Thành một mắt, thấy nàng nhất phó dáng dấp chuyện không liên quan đến mình, nhận mệnh hai mắt nhắm nghiền, chờ đám ma trảo này rơi vào trên người mình.

Cố Khuynh Thành nhìn thấy một màn này, đối với phản ứng của Bạch Tuyết, rất là, thất vọng nhưng thời gian những người đó đụng tới Bạch Tuyết, vẫn là ra tay, lấy linh lực làm cái chắn, chặn quả đấm của mấy người kia.

Vài người đều là linh sư, thấy cái chắn, sắc mặt đại biến, nhưng thu không được thế, ngạnh sinh sinh đụng vào, cái chắn lập tức lấy lực lượng cường đại, bắn ngược đám người, bay ra ngoài mấy mét xa/

“Nôn…”

Mấy người ngã trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi, cháng váng đầu vô lực, hơn nửa ngày đều không đứng nổi.

“Cố Khuynh Thành, chuyện này không liên quan tới ngươi, ngươi làm gì phải không cùng ta không qua được thì không xong!” Dương Nguy nhìn thấy người theo mình tới, cứ như vậy bị thương trong tay Cố Khuynh Thành, tức giận đến hai mắt đỏ bừng, khóe miệng run run, coi như quái vật muốn ăn thịt người.

Môi của Cố Khuynh Thành hơi cong lên, lạnh lùng cười, hơi nâng tay phải, một trảo trên hư không, đoạt lấy mấy quyển dược điện trong lòng Dương Nguy, ném về trong lòng Bạch Tuyết, lúc này mới chậm rãi nói: “Ta nhìn ngươi không vừa mắt, đối với người không vừa mắt, ta chỉ có thể tận lực đem đánh tới hắn thuận mắt mới thôi.”

“Ngươi, ngươi chớ quá phận!”

“Ta quá phận sao?” Cố Khuynh Thành chỉnh lại sợi tóc bên tai một chút, châm chọc nhìn về phía Dương Nguy, đưa ra một ngón tay, ở giữa không trung lung lay hai cái, “Không. Ngươi nên cảm thất may mắn, bởi vì ta không có lựa chọn trực tiếp giết ngươi, mà là phí tâm cải tạo ngươi.”

Dương Nguy nghẹn, gỡ khẩu khí, “Ai hiếm lạ ngươi cải tạo, muốn cải tạo thì cải tạo cha ngươi nương ngươi đi, đừng ở chỗ này càn quấy với lão tử!”

Nghe vậy, mâu tử của Cố Khuynh Thành, bỗng nhiên híp lại, một đôi thủy đồng, lướt qua hàn ý hãi nhân, “Có gan, ngươi lặp lại lần nữa.”

Giọng nói của nàng nhẹ nhàng nhàn nhạt, hoàn toàn không có vẻ tức giận, nhưng chỉ có như vậy, lại làm cho Dương Nguy căng thẳng không rõ trong lòng, lưng tựa hồ có trận trận âm phong thổi qua, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, rất nhanh thì ướt đẫm dược sư bào trên người.

Nhưng Dương Nguy vẫn là lấy can đảm, đè sợ hãi trong lòng xuống, nói: “Nói thì nói, ngươi cho ta sợ ngươi a! Ngươi…”

Phanh… Lời của Dương Nguy bất quá vừa mở đầu, Cố Khuynh Thành liền thật nhanh xuất thủ, một quyền rót đầy linh lực, đánh vào trên cằm Dương Nguy, chỉ một thoáng, mặt của Dương Nguy lệch một bên, phun ra một ngụm máu tươi, bên trong thình lình rơi ra hai cái răng.

“Ngươi, ngươi…” Bị mất hai cái răng, Dương Nguy nói tới nói lui hết sức thống khổ, hai mắt ngây ngô, nửa ngày cũng không nói ra một câu đầy đủ.

Không có cho Dương Nguy cơ hội phản ứng, Cố Khuynh Thành bỗng nhiên đến gần Dương Nguy, lãnh khí bốn phía quanh thân, giọng nói bình ổn, cũng trong kẻ răng chen ra ngoài, “Cố Khuynh Thành ta lớn như vậy, ghét nhất là người lạ nói cha nương ta. Ngày hôm nay nếu không phải ta không muốn để cho làm khó tổng phó viện trưởng, vậy thứ rơi thì không phải là hai cái răng, mà đầu của ngươi!”

Trải qua hai đời, trải qua quá nhiều lòng người dễ thay đổi, Cố Khuynh Thành trân quý nhất chính là thân tình, không có người có thể nhục mạ người nhà của nàng, còn cuộc sống bình yên vô sự, kiếp trước không có, hiện tại đời này, lại càng không có!