Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 102: Đứa trẻ thiên mệnh



Một người, một thú, một nằm trên giường, một nằm dưới sàn bốn mắt nhìn nhau không nói gì.

Cuối cùng dưới bộ lông mượt mà trắng muốt của Đại Bạch, Trần Vũ Phong đành lên tiếng trước.

"Lên đây cho tao ôm đi."

"Hừ." Đại Bạch hừ một tiếng nhưng vẫn đứng dậy nhảy lên giường nằm cạnh cậu.

Trần Vũ Phong ôm lấy cổ nó, vùi đầu vào bộ lông ấm áp mịn màng mà thở một hơi sung sướng.

"Đúng rồi Đại Bạch, Tiểu Pi đâu sao tao không nó."

Đại Bạch ngáp một cái kê đầu lên gối nằm "Không biết, ta không cảm nhận được khí tức của nó."

"Sao lại vậy, chẳng lẽ nó tự mình bỏ đi rồi." Trần Vũ Phong lo lắng, Tiểu Pi nhỏ như vậy không biết ở bên ngoài có sao không.

"Đừng lo lắng chắc nó đi theo nhóm Mạnh Kỳ rồi."

"Hả, nhóm Mạnh Kỳ không sao chứ, bọn họ đi đâu rồi."

"Sao ta biết, câm miệng ngủ thêm một chút đi thế nào cũng sẽ có người đến giải đáp thắc mắc của ngươi." Đại Bạch dùng đuôi đè người Trần Vũ Phong lại không cho cậu tiếp tục lộn xộn.

"Được rồi." Trần Vũ Phong thở dài rồi vùi đầu vào cổ Đại Bạch, đôi mắt từ từ nhắm lại.

Đại Bạch động động lỗ tai nghe tiếng thở nhịp nhàng chậm rãi của cậu liền thở dài trong lòng.

Ở nơi này nó cảm nhận được hơi thở quen thuộc khác, không biết khi Trần Vũ Phong gặp được người này không biết sẽ thế nào đây, đúng là làm khó nó quá mà.

Già, trẻ, lớn, bé chẳng ai khiến nó bớt lo cả.

Lần này Trần Vũ Phong ngủ một giấc đến tận chiều, rèm cửa đã được kéo ra, cửa sổ được mở một cánh, làn gió nhẹ từ bên ngoài thổi vào khiến cả người thoải mái.

"Cậu tính rồi." Giọng nói khá quen lọt vào tai khiến Trần Vũ Phong mở mắt nhìn sang.

Ở cạnh giường có để một chiếc ghế, Anna đang ngồi trên ghế vui mừng nhìn cậu trên tay còn cầm một quyển sách dày cui.

"Vũ Phong, cậu không sao chứ, đã khỏe hơn chưa." Anna thấy cậu không lên tiếng liền liên tục hỏi.

"Không sao, nhưng sao cô lại ở đây." Trần Vũ Phong lắc đầu rồi tò mò hỏi.

"Giữa trưa có người đến chăm sóc cậu thì thấy Đại Bạch đang nằm bên cạnh, nó không cho ai đến gần cậu cả vì vậy tôi được phái đến để trông coi." Anna khẽ cười chỉ chỉ con thú trắm đang bị cầu nằm lên bụng.

Không biết từ lúc nào mà cậu từ ôm cổ Đại Bạch đến hiện tại là nằm thẳng trong lòng luôn, khi cậu thức dậy nó chỉ nhìn một cái rồi tiếp tục nhắm mắt lại ngủ.

"Anna, ý tôi không phải như thế." Trần Vũ Phong nhìn cô lắc đầu "Tôi muốn hỏi sao cô ở đây, còn Mạnh Kỳ, Yuta đâu rồi."

"Chuyện này nếu tôi nói sẽ không rõ ràng, để tôi đi nói với họ cậu tỉnh rồi." Anna nhìn cậu đầy dịu dàng rồi đi ra ngoài "Đến lúc đó họ sẽ giải thích cho cậu."

Cửa phòng từ từ đóng lại trong sự sửng sốt của Trần Vũ Phong, cậu không hiểu tại sao cô không nói mà để người đến nói, rốt cuộc trong lúc cậu hôn mê thì chuyện gì đã xảy ra.

Không để cậu hết hoang mang thì cánh cửa lại được mở ra, lúc này người đi vào là một người mà cậu không thể nào ngờ được, cậu giật mình bật dạy nhưng vì cơ thể còn quá yếu mà lung lay ngã xuống.

Cứ nghĩ cậu sẽ rớt xuống giường nhưng may mắn thay Đại Bạch dường như đoán ra điều này nên nó đã nhìn chằm chằm cậu.

Khi cậu ngã xuống nó liền ngậm lấy cổ áo cậu mà kéo về.

"Thiệt là tính tình vẫn vậy, hấp ta hấp tấp." Ông Maga nhìn cậu ngơ ngác mà bất đắc dĩ nói.

"Ông, ông Maga." Trần Vũ Phong ngơ ngác gọi.

"Ừ, ta đây." Ông Maga lại gần giường đưa tay lên xoa nhẹ đầu cậu "Xin lỗi đã rời đi mà không nói tiếng nào, ta cũng rất bất đắc dĩ mới làm như thế."

"Con, con đã nghĩ sẽ đi tìm ngài."

"Ta biết, ta vẫn luôn theo dõi con." Ông Maga thở dài "Ta rất tiếc những gì con đã trải qua."

"Con, con...." Trần Vũ Phong nghẹn ngào nói không thành lời, đáng lẽ cậu đã gặp lại người mình ngày nhớ đêm mong nhưng khi gặp lại cậu lại không có một chút vui mừng nào cả, trái tim như ứa nghẹn, sóng mũi cay cay, nước mắt lại muốn trào ra.

"Ta thật sự xin lỗi." Ông Maga nhìn cậu như thế chỉ có thể thở dài.

"Được rồi ông lui xuống trước đi, ta sẽ nói chuyện với cậu ấy." Chàng trai đứng ngoài cửa lúc này mới lên tiếng.

Trần Vũ Phong khẽ ngước mắt nhìn lên thì bắt gặp khuôn mặt quen quen, giống như cậu đã từng gặp rồi nhưng thời gian quá lâu nên không nhớ ra.

"Được." Ông Maga nhìn Trần Vũ Phong rồi gật đầu đi ra ngoài.

Cánh cửa đóng lại, trong căn phòng chỉ còn hai người một thú, chàng trai ngồi xuống ghế cạnh giường rồi lên tiếng.

"Chúng ta từng gặp nhau rồi, ở trong rừng thôn thạch hoa, lúc đó người trêu trọc quái thú để nó đuổi theo cậu là tôi."

"A, tôi nhớ ra rồi, anh là nam tước." Trần Vũ Phong nghe xong liền nhớ ra sau đó híp mắt tức giận nhìn anh "Lúc ấy tôi cứ nghĩ ai thiếu đạo đức như thế, hóa ra là anh cố ý."

"Đúng vậy, rất xin lỗi nhưng tôi phải kiểm chứng vài thứ."

"Anh muốn kiểm chứng cái gì."

"Trước khi bắt đầu câu chuyện tôi xin tự giới thiệu, tôi là Bara Ly nam tước của lãnh địa Marata." Bara Ly tiếp tục "Thứ tôi muốn kiểm chứng chính là lời tiên tri."

"Tôi thì có liên quan gì đến lời tiên tri." Trần Vũ Phong khó hiểu nói.

"Có, không chỉ mình cậu mà những người được triệu hồi đều có liên quan." Bara Ly gật đầu khẳng định lời nói của mình "Thế giới này sẽ diệt vong nhưng nó sẽ được cứu bởi đứa con của thiên mệnh."

"Vậy ông Maga tiếp cận tôi." Trần Vũ Phong không tin được mà hỏi.

"Đúng vậy ta phái những thuộc hạ của mình đến khắp nơi để kiểm chứng xem ai có sức mạnh như thế." Bara Ly gật đầu "Cuối cùng ta biết đó là cậu, đứa trẻ của thiên mệnh."

"Tôi, không thể nào, chắc chắn anh đã hiểu lằm, một người như tôi lam sao có thể cứu cả thế giới này." Trần Vũ Phong không thể tin được mà lắc đầu, bạn của mình cậu còn không thể cứu thì nói gì cả thế giới.

Bara Ly nhìn Trần Vũ Phong liên tục phủ nhận cũng không nói gì, anh ngồi chờ cậu từ từ bình tĩnh lại.