Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 109: Lời hứa





Nghe xong lời nói của Roma những người xung quanh không khỏi kinh ngạc, ngoại trừ tinh linh thì có ai có thể đẹp đến nỗi mà Roma chỉ gặp thoáng qua mà nhớ kỉ như thế.

Lúc này những thú nhân xung quanh đều tin lời nói của cậu ta kể cả Mạnh Kỳ cũng không thể nào không tin được.

“Vũ Phong, có khi nào cậu lỡ ký khế ước với ai mà không nhớ hay không.”

“Đúng đó có khi cậu vô tình hay người ta lỡ lầm mà ký với cậu thì sao.”

“Cậu thử nghĩ lại xem, có từng ký với ai không.”

“Người ta là một mỹ nhân đó chẳng lẽ cậu không có chút ứng tượng nào sao.”

Mọi người bắt đầu nhốn nháo mà dò hỏi.

TrẦn Vũ Phong nghe được những câu hỏi tới tấp của bọn họ mà buồn bực không thôi, nghe lời nói của họ chẳng khác nào chỉ thẳng mặc cậu nói cậu là tra nam, lấy con gái nhà người ta xong liền bỏ mặc rồi quên đến không thể nào quên hơn nữa.

“Cậu thật sự không nhớ gì sao.” Mạnh Kỳ cũng không nhịn được mà hỏi.

“Tôi thật sự không biết mà.” Trần Vũ Phong bất lực nói, nhưng đổi là những ánh mắt cực kỳ nghi ngờ của mọi người.

“Địa Bạch ơi.” Hết cách cậu chỉ có thể kêu Đại Bạch đang nằm ở trên một tảng đá to cách chỗ họ đứng không xa.

Đại Bạch nghe tiếng gọi liền ngước đầu lên, nhìn thấy cậu nhìn sang bên này, nó liền đứng dậy duỗi người rồi chạy chậm lại.

Trần Vũ Phong thấy Đại Bạch chạy đến liền tủi than mà ôm lấy cổ nó cáo trạng “Tao thật sự không nhớ gì cả, nhưng bọn họ lại không tin.”

“Hử.” Đại bạch nghi hoặc.

Mạnh Kỳ đứng bên cạnh liền nói rõ đầu đuôi ra cho Đại Bạch nghe “Roma chắc chắn rằng đã thấy, nhưng Vũ Phong lại bảo không nhớ mình đã ký khế ước với ai khác ngoài mày.”

“Tao thật sự không nhớ mà.” Trần Vũ Phong thở dài biện minh, nhưng cậu cũng không hoàn toàn phủ nhận bởi vì cậu không biết trong lúc mình hôn mê có vô ý ký khế ước với người khác không.

“Có, sau khi ngươi bùng nổ sức mạnh.” Đại Bạch hậm hực nói.

“Hả, thực sự sao, sao tao không có cảm giác gì cả.” Trần Vũ Phong nghe xong Đại Bạch nói liền hoang mang.

“Hừ, bởi ngươi ngu ngốc, nếu muốn biết thì cứ triệu hồi hắn ra là được cần gì phải xoắn xít.” Đại Bạch hừ lạnh một tiếng đẩy cậu ra rồi quay đít bỏ đi.

“Này.” Trần Vũ Phong ngơ ngác khi bị Đại Bạch đẩy ra.

“Sao rồi, Đại Bạch nói thế nào.”

“Đúng đó, Đại Bạch nói thế nào, chúng tôi hoàn toàn không hiểu được lời nó nói.”

“Đúng vậy thật kỳ lạ, rõ ràng chúng tôi vẫn có thể nghe được tiếng của loài thú mà.”

“Chắc đây là cách giao tiếp riêng của những triệu hồi sư.”

Những người xung quanh hoàn toàn chẳng hiểu được Đại Bạch nói gì nhưng nhìn thấy đối thoại giữa hai người cũng đoán được một hai.

Mạnh Kỳ cũng rất thiếu kỳ nên thúc giục Trần Vũ Phong “Cậu mau nói nhanh đi.”

“À, ừ, thật ra là…” Trần Vũ Phong nghe tiếng thúc giục liền ngập ngừng nói.

“Rốt cuộc có hay không.”

“Hình như là có, trong lúc tôi bùng nổ sức mạnh có vô tình ký khế ước với ai đó.” Trần Vũ Phong ấp úng nói, sau đó ngước mặt lên nhìn những con người nghe cậu nói xong liền hiện lên vẻ mặt ‘Thì ra là có nuôi mỹ nhân thật nha’.

"Tôi không nhớ gì hết, Đại Bạch nói muốn biết thì triệu hồi người đó ra rồi hỏi." Trần Vũ Phong yếu ớt đính chính lại nhận thức của người khác về mình.

Nhưng cậu nói gì đi nữa thì mọi người đều nhìn cậu đầy trêu ghẹo.

"Thật sự là vậy mà." Trần Vũ Phong bất lực nói.

Lúc này Mạnh Kỳ không tiếp tục cùng những người kia đùa giỡn cậu nữa "Thôi không trêu cậu nữa, nhưng Đại Bạch nói đúng phải gọi người ra để hỏi về chuyện đã xảy ra mới được."

"Ừ, để tôi gọi thử." Trần Vũ Phong gật đầu.

Nhưng cậu chưa kịp gọi thì lại bị một người chạy lại cắt ngang.

"Vũ Phong, tộc trưởng cùng dược sư muốn được gặp cậu."

"Vậy à, cảm ơn Ru." Trần Vũ Phong nghe vậy liền cười nói với người quen vừa chạy lại, đây đúng là một trong số ít người cậu nhớ mặt.

"Bọn tôi đi trước đây." Mạnh Kỳ gật đầu với những người xung quanh rồi kéo Trần Vũ Phong đi đến nhà tộc trưởng."

Cốc, cốc, cốc.

Mạnh Kỳ đứng bên ngoài ngôi nhà sau dó đưa tay gõ cửa.

"Vào đi."

Hai người nghe vậy liền mở cửa rồi đi vào trong, bên trong nhà có hai người đang ngồi trên bộ bàn ghế, sau khi thấy họ đi vào liền ra hiệu ngồi xuống ghế.

"Chào ngài tộc trưởng, chào ngài dược sư." Trần Vũ Phong gật đầu chào hỏi rồi ngồi xuống ghế cứng Mạnh Kỳ.

"Chào cậu, vài tháng không gặp." Laxi nhìn cậu từ trên xuống dưới rồi nói, ông lão dược sư cũng gật đầu mỉm cười.

"Vâng ạ." Trần Vũ Phong ngoan ngoãn đáp lời.

"Chắc cậu cũng đã ký khế ước với con trai ta rồi nhỉ, từ giờ mong cậu hãy chăm sóc nó." Laxi trịnh trọng nói "Cậu làm gì nó cũng được, dù sao nếu nó được theo phò tá cậu thì không gì tốt hơn, nhưng với thân phận là một người cha tôi muốn nhờ cậu xin hãy cứu nó đừng để nó chết."

Trần Vũ Phong nghe xong liền trầm trọng gật đầu "Chỉ cần tôi còn sống thì sẽ không để cậu ấy chết trước tôi, xin ngài hãy yên tâm về đều đó."

Ông Laxi không hề biết chỉ vì lời hứa này mà trong tương lai cho dù trải qua nghịch cảnh nào hay nguy hiểm ra sao thì Trần Vũ Phong cũng đem tính mạng của mình để bảo vệ cho tính mạng của Roma, không chỉ thế cậu đem tất cả những người bạn thân yêu bảo vệ phía sau tấm lưng gầy yếu của mình.

"Cám ơn cậu, sau này nếu cậu cần giúp đỡ thì đừng ngại phiền phức mà đến đây, ta sẽ dốc toàn lực mà trợ giúp." Ông Laxi nói, nếu như những gì Roma kể là thật thì trong tương lai tất cả bọn họ phải giúp đỡ cho đứa trẻ của thiên mệnh này.

Trần Vũ Phong không nói gì mà gật đầu xem như đáp ứng.

"Chắc cậu cũng mệt rồi, hãy đi theo Mạnh Kỳ về chỗ ở rồi nghĩ ngơi đi." Ông Laxi quan tâm nói.

"Vâng, tôi xin phép." Trần Vũ Phong gật đầu tạm biệt rồi đi theo Mạnh Kỳ ra khỏi nhà.

Từ nãy đến giờ Mạnh Kỳ không lên tiếng nhưng khi ra khỏi nhà cậu ta liền nói "Đừng đặt cược mạng sống của mình, Vũ Phong cậu lập lời hứa quá lớn."

"Không có đâu, đây là lời hứa tôi hứa với chỉnh bản thân mình, tất cả những người ở cạnh tôi đều phải được quý trọng.