Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 129: Bóng tối





Làng elf, một ngôi làng nằm giữa cánh đồng bao la bát ngát, nơi những ánh sáng chiếu gọi là những cái cây to cao che gọp bóng được uốn lượn thành những mái vòm đẹp đẽ.

Mỗi cành cây to đều treo một ngôi nhà bằng gỗ cùng lá cây giống như những chiếc đèn lòng xinh đẹp.

Elf vệ binh sau khi dẫn nhóm Trần Vũ Phong đến gần làng thì dừng lại, Yuta nhìn ngôi làng cây trước mắt không khỏi bật hốt.

"Oa thật đẹp quá."

"Lấp lánh lấp lánh thật đẹp." Enzo gật đầu đồng ý với Yuta.

"Các người đứng chờ tôi một chút." Elf vệ binh nói xong liền đi vào làng.

"Lần đầu tiên không thấy những ngôi nhà được xây dựng giống nhau, đúng là mở mang tầm mắt." Mạnh Kỳ thích thú nhìn trang trí của những căn nhà cây.

"Elf luôn tự xây dựng nhà cho chính mình, đây là phong tục." Alin kiêu ngạo nói, đây là một điều đáng tự hào đối với bọn họ.

"Thật lợi hại." Trần Vũ Phong khâm phục "Tuy là nhà cây nhưng cách làm chắc chắn càng phải tỉ mỉ, càng thêm phức tạp."

Khi bọn họ đang không ngừng khen ngợi những căn nhà cây thì elf vệ binh đã trở lại phía sau bọn họ còn dẫn theo một cụ già chống gậy.

"Đây là tộc trưởng của làng chúng tôi." Elf vệ binh giới thiệu.

"Ngài Bugi, lâu rồi không gặp." Sau khi cụ già đi đến Lari liền nhận ra, anh ta đi đến chào hỏi.

"Ồ con trai của Laxi đây mà, lâu rồi không gặp trưởng thành hơn nhiều rồi." Bà Bugi mỉm cười nói.

"Vậy con về gác cổng đây ạ." Elf vệ binh cúi đầu chào rồi rời đi."

"Các người đi theo ta." Bà Bugi xoay người dẫn đầu vào làng.

Nhóm Trần Vũ Phong nhanh chóng đi theo.

"Giống như bà cụ biết chúng ta sẽ đến vậy." Roma nhỏ giọng nói.

"Không có gì ngạc nhiên cả." Lari lắc đầu nói "Tộc elf có cây thế giới mà, chỉ cần liên quan đến vận mệnh của thế giới này cây thế giới sẽ nhìn thấy được."

"Thần kỳ như vậy sao." Yuta kinh ngạc.

"Tất nhiên, nhưng elf bảo vệ nó không phải vì nó biết trước mọi thứ mà bởi vì nó là sự sống của chủng tộc elf." Alin đầy tự hào nói.

Bọn họ đi theo bà Bugi đến một bộ bàn ghế ở dưới một góc cây.

"Ngồi đi."

Nhóm Trần Vũ Phong nghe theo mà ngồi xuống, rất ngạc nhiên số lượng bàn ghế trùng khớp với số người ngồi.

"Bà biết chúng châu sẽ đến ạ." Yuta không kìm được mà hỏi.

"Tất nhiên." Bà Bugi cười gật đầu "Cây thế giới đã nói với ta thế này 'Tối nay sẽ có bảy người sẽ đến đây' vậy đấy."

"Thật kinh ngạc." Mạnh Kỳ cảm khái.

"Bà Bugi, đã trễ thế này còn làm phiền bà." Alin tỏ vẻ hối lỗi.

"Không sao." Bà Bugi nhìn anh ta mỉm cười hiền từ "Con là một đứa nhỏ tốt ta không ngại để giúp đỡ đứa trẻ của mình."

"Cảm ơn bà ạ."Alin mặt đầy cảm động "Không biết bà có từng đến làng elf ở dưới đồi đầy hoa lưu ly chưa ạ."

"Đồi hoa lưu ly." Bà Bugi trầm tư suy nghĩ.

Alin trong mong nhìn, anh ta cầu nguyện bà có thể đã đến đó hoặc từng đi ngang qua đó.

"Có." Bà Bugi nhớ ra đó là nơi nào "Ta từng nghe thấy nó, nhưng chưa từng đến đó lần nào."

"Vậy bà biết nó ở đâu không ạ." Alin dò hỏi.

Bà Bugi nhìn anh ta thở dài rồi lắc đầu "Đừng tìm nó nữa, đứa trẻ của ta hãy quên ngôi làng của cháu gi."

Alin nghe vậy liền giậc mình, trong lòng trở nên sợ hãi, nhưng anh ta vẫn không muốn suy nghĩ nhiều, giọng nói anh ta trở nên run rẩy.

"Tại sao vậy ạ."

Bà Bugi không đành lòng nhưng vẫn nói sự thật cho ra "Bởi vì nó đã bị chô vùi trong đất cát rồi."

Alin ngơ ngác, ánh mắt trở nên vô hồn "Sao, sao lai vậy, sao có thể như vậy được."

Trần Vũ Phong đưa tay qua nắm lấy tay anh ta như muốn truyền một chút sức mạnh cùng sự an ủi của mình.

"Tôi có thể hỏi chuyện gì đã xảy ra không." Mạnh Kỳ khẽ hỏi.

"Ta cũng không rõ tình hình như thế nào, đây chỉ là lời đồn trong chủng tộc của chúng tôi." Bà Bugi thở dài rồi nói về những gì đã nghe được.

Sau khi con trai của tộc trưởng làng elf dưới đồi hoa lưu ly mất tích không rõ sống chế thì một nhóm elf nhiễm đen chạy đến hỏi về cây thế giới của bọn họ.

Nhưng tộc elf xem cây thế giới hơn cả mạng sống thì làm sao có thể nói ra, thế là một cuộc tàng sát xảy ra, tộc trưởng cùng các nguyên lão trong tộc đều bị giết, những elf nhiễm đen còn dẫn theo rat nhiều người với rất nhiều chủng tộc bắt sống rất nhiều elf trong làng, chỉ cần có hành vi chóng cự thì đều bị giết không thương xót.

Sau đó một tên elf nhiễm đen đã dùng bão cát chôn vùi ngôi làng, tất cả tàn tích về làng elf dưới đồi hoa lưu ly hoàn toàn biến mất.

"Khốn kiếp, khốn kiếp tên khốn Dali, chắc chắn là hắn, chắc chắn là hắn." Alin nghe bà kể xong liền không thể nào bình tĩnh được nữa, anh ta không cắn răng lặp đi lặp lại một cái tên, sự hận thù không thể kìm chế được nữa mà bộc phát, đôi mắt trở nên đỏ ằu đầy ghê rợn.

"Không tốt anh ta mất bình tĩnh rồi." Lari kinh hãi, người trước mặt sắp bị bóng tối đồng hóa rồi.

"Bà Bugi, bà có cách nào không." Mạnh Kỳ lo lắng nhìn bà cụ khuôn mặt trở nên u thường trước mắt.

Bà Bugi lắc đầu thở dài "Xin lỗi, ta không thể làm gì được cả, đây là số mệnh của đứa bé này."

" Anh Alin, anh Alin." Yuta hoảng hốt liên tục gọi tên anh ta.

Enzo cũng lo lắng đến sắp khóc.

Những người xung quanh cũng không biết phải làm như thế nào.

"Đại Bạch, Đại Bạch." Trần Vũ Phong kinh hoảng mà gọi Đại Bạch đang nằm trong lòng cậu.

"Ta chịu rồi, từ trước đến nay nếu như bị bóng tối đồng hóa thì không có bất kỳ ai trở lại như trước được, cũng giống như khi elf mất đi cây thế giới vậy." Đại Bạch thở dài nói vào đầu cậu, nó không thể làm gì được cả trừ khi người đang bị bóng tối đồng hóa kia tự động tỉnh lại cả.

Đây là số mệnh của bản thân họ rồi.