Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 147: Giải cứu người cá nhỏ (3)





Sau khi nhóm người Roma tàng hình rồi rời đi thì Mạnh Kỳ vẫn ở lại, cậu ta chỉ tàng hình rồi cách xa nơi dựng lều của binh sĩ một khoảng cách an toàn.

Nhìn từ khi tên cầm đầu hốt hoảng chạy vào lều sau đó tất cả binh sĩ dỡ lều rồi rời đi, không hề quay đầu lại để tiếp tục bắt người cá thì Mạnh Kỳ mới xoay người đi đến chỗ tập hợp của Trần Vũ Phong.

"Meo."

Trong lúc Mạnh Kỳ di chuyển thì nhìn thấy Đại Bạch đang đứng cách đó không xa kêu lên một tiếng.

"Đại Bạch." Thu lại dụng cụ tàng hình, cậu ta khẽ gọi.

"Meo." Đại Bạch nằm cả người xuống đất, khuôn mặt đầy vẻ không tình nguyện.

"Vũ Phong kêu mày trở lại à." Mạnh Kỳ khẽ cười rồi leo lên lưng nó.

"Hừ." Đại Bạch nhe răng đầy hung dữ rồi vọt đi, nó mới chẳng quan tâm đến nhân loại trên lưng có văng xuống khỏi lưng nó hay không.

Mạnh Kỳ ghìm chặt lấy những sợi lông của Đại Bạch, cả người dính chặt vào lưng nó, cậu ta chịu đựng những cơn gió đập mạnh vào người tạo ra nhiều vết trầy xước trên da.

Bên này Đại Bạch không thèm quan tâm đến sự bất đắc dĩ của Mạnh Kỳ mà chạy băng băng trên đường, bên kia Trần Vũ Phong, Yuta, Ashi cùng người cá nhỏ đã chạy đến nơi an toàn.

Bởi vì có dụng cụ tàng hình nên suốt dọc đường đi bốn người không gặp trở ngại gì cả, cho dù là quái thú cũng chẳng phát hiện được bọn họ.

Một đường cứ vậy mà đi thẳng vào rừng, vì sợ kẻ thù khi phát hiện người cá nhỏ biến mất sẽ quay lại mà tiếp tục bắt người cá, nên bọn họ không dám dừng lại nghỉ ngơi.

Trần Vũ Phong không ngờ được người cá như Ashi lại khỏe mạnh như thế khi đi trên bờ, bởi vì người cá nhỏ không quen thuộc dùng chân để di chuyển nên tốc độ đi rất chậm chạp.

Ashi thấy vậy liền không để cậu xung phong cổng người cá nhỏ lên thì đã nhanh tay vác đứa nhỏ lên vai rồi dùng tốc độ nhanh chóng tiếp tục chạy về phía trước.

Yuta khẽ cười vẻ mặt đầy thông cảm mà vỗ nhẹ vào cánh tay cậu rồi chạy đuổi theo.

Trong vài tháng cậu hôn mê cậu bé không chỉ học tập về chế tạo những dụng cụ hỗ trợ cho đồng đội cùng nâng cấp vũ khí, mà còn rèn luyện cơ thể trở nên rắn rỏi cùng khỏe mạnh.

Sau khi kích hoạt được sức mạnh chức nghiệp cậu bé đã trở nên cao hơn rất nhiều, cơ thể cũng trở nên khỏe mạnh hơn người bình thường, nên hiện tại với tốc độ của Ashi cậu bé vẫn rất dễ dàng mà chạy theo sau.

Trần Vũ Phong thở dài vẻ mặt không nói nên lời rồi cũng chạy theo, có lẽ mới đầu khi xuyên đến thế giới này cậu sẽ ngạc nhiên về tốc độ cùng sức mạnh của mình nhưng trong vài năm qua đã khiến cậu biết được rằng, thế giới này đã hoàn toàn không phải thế giới mà cậu từng sinh sống.

Bốn người chạy đến một cánh rừng cây cối thưa thớt một cách kỳ lạ, xung quanh ngoại trừ tiếng côn trùng thì không có dấu vết của quái thú lớn nào khác.

Dường như xung quanh đây có thứ gì đó khiến cho những cây cối cùng sinh vật lớn khác không thể sinh sống được.

Ashi dừng lại trước một khúc cây ngã trên mặt đất rồi để người cá nhỏ ngồi lên trên.

"Chúng ta sẽ ở đây chờ những người khác."

"Chỗ này rất kỳ lạ, có vẻ không mấy an toàn." Trần Vũ Phong nhìn xung quanh khẽ nói.

"Hình như có mùi gì đó rất kinh tởm." Yuta nhăn mặt nói.

Ashi lấy từ trong người ra một viên thuốc xanh sau đó bốp nát nó ra, bột thuốc nhanh chóng hòa vào không khí, mùi thương cũng trở nên thay đổi.

"Oa, không còn ngửi thấy nữa rồi." Yuta động động mũi sau đó cảm thán.

"Xung quanh đây có một loại cây tên là Rari, chúng nó tỏa ra một mùi hương rất kinh dị bao lấy cánh rừng này, tuy chúng không độc hai nhưng một khi đi vào cánh rừng này sẽ bị mùi hương này ảnh hưởng khiến cho tâm trí rối loạn, cơ thể trở nên mất kiểm soát." Ashi giải thích.

"Chẳng lẽ những cái cây ở đây đều bị phá hoại." Yuta kinh ngạc, nếu như cả một cánh rừng trở nên hoang tàn giống như hiện giờ thì sức phá hoại phải mạnh mẽ như thế nào.

"Đúng vậy, chỉ khi sức lực bị tiêu hao gần hết thì cơ thể mới mất sức mà dừng lại, lúc đó nếu còn tỉnh táo thì có thể rời đi, còn không khi hồi phục lại sẽ tiếp tục ổi loạn, cứ lập lại như vậy cho đến chết." Ashi thở dài, bộ tộc anh ta muốn ngắt hết những cây Rari nhưng hoàn toàn không có tác dụng, chúng sẽ rất nhanh mà tiếp tục mọc lại."

"Hèn chi những con quải thú lớn lại không đến đây." Yuta thở dài nói.

"Những con quái thú lớn tuy không quá thông minh nhưng chúng lại rất mẫn cảm với những thứ nguy hiểm, trừ phi trong lúc hỗn loạn chúng chạy nhầm vào nếu không chúng sẽ né nơi này ra." Trần Vũ Phong gật đầu nói.

"Đúng vậy, nhưng chúng tôi không quá lo lắng khi đi qua đây." Ashi mỉm cười đầy tự tin.

"Anh là dược sư, bộ tộc anh rất tín nhiệm anh." Trần Vũ Phong không quá bất ngờ, mà thẳng thắn nói ra thân phận anh ta.

Ashi cũng không dấu diếm mà gật đầu "Đúng vậy, đối với chủng tộc người cá dược sư gần như ngang bằng với tộc trưởng, trên hết sức mạnh thực sự của một vai dòng máu của người cá như tôi không chỉ có sức mạnh chữa trị bình thường mà còn có thể nghe được tiếng nói của thần biển."

"Thần biến." Trần Vũ Phong kinh ngạc.

Người cá nhỏ hất đầu vẻ mặt đầy kiêu ngạo "Ngài dược sư rất lợi hại, bộ tộc chúng tôi chẳng ai có thể nghe được tiếng nói của thần cả, chỉ có ngài ấy là nghe được, không giống như những chủng tộc trên cạn sùng kính thiên nhiên, đối với chúng tôi thần biển mới là vị thần tối cao."

Trần Vũ Phong gật đầu cũng không phản bác, cậu biết mỗi chủng tộc sẽ sùng bái một vị thần khác nhau, không có ai có quyền khinh bạc tín ngưỡng của người khác cả, kể cả người có sức mạnh to lớn đi nữa.