Lễ hội Thần Mộc, buổi lễ cũng như tên, đây là một sự tri ân dành cho thần linh đã mang đến cho thế giới này những cành cây cao vút tươi tố, một mảnh vườn bát ngác ngút ngàn, những bông hoa xinh đẹp thơm ngát cùng những ngôi nhà vững trải, ấm áp.
Bởi vì là một lễ tạ ơn nên lễ hội có những đệu múa cùng khúc nhạc tạ ơn, mà những gian hàng cũng buôn bán rất nhiều thứ đa dạng, tuy nhiên đa số đều liên quan đến những thứ được tạo từ cây hoặc mộc ra từ cây.
Nhóm Trần Vũ Phong lần đầu tham gian một lễ hội linh đình như thến ày, nên khá là hưng phấn, tuy lúc mới đến thành bọn họ đã vui vẻ đi dạo xung quanh một chút nhưng như vậy vẫn chưa đủ với một chính thành to lớn.
Bởi vì quá đông nên cậu không để hai đứa nhỏ tự mình đi, Roma cùng Mạnh Kỳ sẽ ôm lấy chúng rồi đi theo sự chỉ dẫn của chúng, dù không được thoải mái di chuyển, nhưng hai đứa nhỏ cũng không quá để ý, chúng rất vui vẻ mà nhìn thứ này, ngó thứ kia, mua cái này, mua cái kia.
Còn có rất nhiều đặc sản từ các nơi được bày bán ở đây khiến chúng muốn nếm thử, nhưng sau khi ăn xong chúng liền nhăn tít mặt rồi nói.
"Không ngon bằng anh Phong làm."
Nhưng dù vậy hai đứa nhỏ vẫn tiếp tục mua ăn.
Trần Vũ Phong vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nhìn chúng, nếu như cậu không phải đã để giành tiền rất lâu rồi thì chỉ trong hôm nay có lẽ tiền trong túi cậu đã sạch bách, đúng là lễ hội ở đâu cũng như thế giá tiền thật là cao mà.
Có lẽ bởi vì hưng phấn quá nhiều mà lúc này hai đứa nhỏ đã trở nên mệt mỏi, hai mắt díp lại với nhau, bộ dáng buồn ngủ đến không mở nổi mắt.
Trần Vũ Phong nhìn Roma cùng Mạnh Kỳ không có chút mệt mỏi nào liền nói "Chúng ta mướn nhà nghỉ, để bọn nhóc ngủ một chút nha."
Roma cùng Mạnh Kỳ gật đầu, nhưng lúc này hai đứa nhóc lại không muốn, tuy rất mệt cùng buồn ngủ, nhưng chúng vẫn không quên màn đặt sắc nhất của lễ hội này chính là cái chồi cây kia.
"Không, em không muốn rời đi đâu." Yuta lắc đầu nói.
Enzo cũng lắp bắp nói theo "Em muốn xem chồi chửa, muốn xem chồi lửa cơ."
Alin từ khi rời khỏi nơi ở của nam tước liền klo6ng có chút tinh thần nào, nhưng lúc này nghe hai đứa nhóc nháo liền hoàn hồn rồi nhìn cậu nói.
"Chúng ta tìm chỗ nào ngồi nghĩ ngơi đi, mặt trời tối xuống thì lễ hội mới chính thức bắt đầu, nếu bây giờ rời đi thì rất đáng tiết."
Trần Vũ Phong nghe vậy liền hơi do dự, cậu nhìn anh ta rồi nhìn Roma cùng Mạnh Kỳ, nhìn thấy cả hai người đều cảm thấy lời nói của Alin chí lý liền gật đầu đồng ý.
"Được rồi tìm nơi nào ngồi nghỉ ngơi một chút vậy.."
Bốn người đi đến một quán nhỏ bên cạnh là một khoản vườn trống, có lẽ nơi này quá rậm rạp, nên không có ai ngồi ở đây để nghỉ ngơi cả, sau khi mua giúp bà chủ vài món đồ bọn họ liền đi qua rồi ngồi xuống.
Nhìn dòng người qua lại mà cậu cảm thán không thôi, đối với một thanh niên không mấy hòa đồng như cậu thì từ khi đến đây đã thay đổi một cách ngoạn ngục, một người chỉ đam mê vào những bức tranh vẽ lại trở thành một người được thiên mệnh chỉ định, sau đó lại trải qua rất nhiều tchuye65n, cuối cùng là bạn bè bên cạnh cậu.
Cuộc sống ở thế giới trước kia khiến cậu không phải lo lắng bất cứ thứ gì, nhưng đến nơi này mọi thứ cậu đề phải học tập cùng, đến nổi đôi tay này đã giết rất nhiều động vật chỉ để sinh tồn.
Đến hiện tại khi biết mình là mục tiêu của rất nhiều người cậu cũng chẳng máy sợ hãi, không phải vỉ cậu tự tin vào thực lực của mình, mà cậu cảm thấy cuộc sống luôn có rất nhiều chuyện bất ngờ xảy ra, chỉ cần sống tốt cho hiện tại là đủ rồi.
Mạnh Kỳ nhìn hai mắt cậu mơ màng như đang suy nghĩ gì đó liền nhỏ giọng nói, hai đứa nhỏ đã ngủ nên cậu ta cũng không muốn đánh thức chúng dậy.
"Vũ Phong, cậu thật sự tin Bara Ly sao."
"Không, nhưng anh ta không phải người xấu." Trần Vũ Phong lắc đầu rồi khẽ cười "Chỉ cần nhìn nơi này là hiểu, không khí thoải mái biết bao nhiêu."
"Nhưng chưa chắc gì anh ta không lợi dụng chúng ta." Mạnh Kỳ phản bác.
Trần Vũ Phong nhìn cậu ta sau đó gật đầu "Đúng vậy, chúng ta bị lợi dụng."
"Nhưng đây là lựa chọn duy nhất để chúng ta sống sót."
Mạnh Kỳ thở dài, cậu nói đúng, những người thấp bé như bọn họ không có quyền lựa chọn.
"Hãy thử tin tưởng anh ta xem." Trần Vũ Phong tiếp tục nói "Có khi chúng ta đối xử bằng chân tâm thì sẽ nhận lại bằng chân tình."
"Cậu nói đúng, đừn nghĩ ai cũng xấu xa..." Mạnh Kỳ thở dài, có lẽ cậu ta bị rắn cắn nên mỗi khi gặp rắn đều trở nên sợ hãi rồi.
"Vũ Phong." Alin dựa lại gần cậu nhỏ giọng gọi.
"Sao vậy." Trần Vũ Phong nhìn qua.
"Baxa..." Alin ngập ngừng nói "Tôi có thể cứu cô ấy không."
Alin bị cậu nhìn chầm chầm khiến cả người trở nên hoảng hốt, anh ta biết yêu cầu này của anh ta thật sự rất ích kỷ.
Nhưng anh ta không còn sự lựa chọn nào khác, khi biết người trong tộc của mình đang bị người khác giam giữ như một con rối.
"Tôi..."
Alin định nói chỉ cần một mình anh ta đi là được, nhưng câu nói chưa kịp phát ra thì Trần Vũ Phong đã chặn lại.
"Anh chắc chắn chứ."
Alinh nghe vậy liền ngơ ngác rồi gật mạnh đầu.
"Một khi anh xuất hiện, kẻ thù của anh sẽ phát hiện ra rồi tìm kiếm chúng ta." Trần Vũ Phong hỏi "Anh có chắc hắn sẽ không dùng những người còn lại trong tộc để dụ anh ra thay không."
Hai câu hỏi của cậu khiến Alin suy sụp, anh ta biết cậu nói đúng, không chỉ như vậy, có khi còn có nhiều thủ đoạn dơ bẩn thêm nữa để một mẻ bắt trọn tức cả bọn họ.
"Anh có thể gánh vác trách nhiệm của mình hay không." Trần Vũ Phong tiếp tục áp sát mà không để Alin có thời gian lãng tránh "Chúng ta chỉ là những con người nhỏ bé, nếu như kẻ địch của anh là một thế lực nào đó rất to lớn, vậy thì đừng nói là cứu người, chỉ nhìn thấy người hay không đã là một vấn đề."