Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Trần Vũ Phong cùng dược sư Phan nhanh chóng đi vào trong.
"Sao rồi." Trần Vũ Phong nhỏ giọng hỏi Alin.
"Không biết." Alin lắc đầu, từ sau khi vào phòng bắt đầu khám cho Baxa ông Quari chưa mở miệng nói ra bất kỳ câu nào, nhưng mày của ông ta luôn cau lại tỏ vẻ người nằm trên giường có thứ gì đó khiến ông ta cực kỳ hiểu.
"Tộc trưởng Quari." Dược sư Phan đến gần gọi một tiếng rồi cũng không làm phiền ông mà tự mình nhìn xem của mình.
Hai người mỗi người một bên bắt đầu nghiên cứu người bệnh.
"Này..." Alin đứng bên ngoài nhìn mà không khỏi lo lắng, anh ta không quá hiểu về những thứ này nhưng nhìn bọn họ anh ta lại cảm thấy bệnh của Baxa cực kỳ nặng, giống như chẳng thể nào trị được.
Trần Vũ Phong thở dài vỗ nhẹ vai anh ta "Đừng lo lắng, chắc chắn sẽ có cách thôi."
"Chúng ta còn cần cảm ơn sao, sinh mạng chúng ta cùng gắng bó với nhau mà." Trần Vũ Phõng mỉm cười nói.
Hai người đưa mắt nhìn hai ông lão đang cặm cùi nhìn người trên giường, những thiết bị đo lường bình thường không hiển thị trạng thái kỳ lạ của người bệnh, nhưng thiết bị cảm ứng thuốc của ông Phan lại hiển thị cô ấy có trúng một loại độc dược.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua khiến Alin càng thêm căng thẳng bất an, anh ta cảm thấy hy vọng càng lúc càng mong manh.
"Ừm."
Nhưng lúc này người nằm trên giường lại có dấu hiệu tỉnh giấc, Baxa phát ra một âm thanh mơ hồ sau đó hai mắt từ từ mở ra.
Điều kỳ lạ là bên trong ánh mắt ấy lại không còn sự trống rỗng giống như lần đầu bọn họ gặp cô, mà nó lại cực kỳ trong trẻo ngây thơ.
"Cô ấy..." Alin kinh ngạc hỏi, rõ ràng tình trạng đã hoàn toàn khác, rốt cuộc là tại sao.
"A... A..." Baxa mở miện nói vài tiếng, nhưng âm thanh phát ra chỉ như một đứa trẻ chưa biết nói chuyện vậy, cô ấy hoàn toàn không biết rốt cuộc mình là ai.
Ông Quari nhìn cô gái rồi thở dài đi xuống giường, còn dược sư Phan thì ánh lên sự thích thú, rõ ràng cô gái đã mắc một loại độc khiến cho tâm trí của một người trưởng thành trở lại như một đứa con nít chỉ vài tháng tuổi.
"Ông Quari." Trần Vũ Phong dò hỏi.
Ông Quari lắc đầu nói "Bên trong cơ thể có hai loại chức độc rất kỳ lạ, nhưng theo như chúng ta khám từ nãy đến giờ thì một loại đã bị phát tác dẫn đến trí não của cô ấy bị rút ngắn về trở thành một đứa nhỏ, còn một loại độc chính là đè nén hành động của cô ấy."
"Người hạ hai loại thuốc này muốn điều khiển cô ấy, nhưng không biết tại sao một loại đã mất tác dụng nên mới khiến cô ấy có lại biểu cảm sống động như người bình thường, nhưng nó lại làm cho trí nhớ của cô ấy hoàn toàn biến mất." Dược sư Phan tiếp lời "Dù sao người đó cũng đã hoàn toàn không thể kiểm soát đứa trẻ này nữa."
"Trên đời này thật sự có thể chế tạo ra những thứ độc hại như vậy sao." Alin hoảng hốt nói, nếu thật sự như vậy thì chẳng phải bộ tộc anh ta đề đã trở thành con gối cho kẻ phản bội sao.
"Ta cũng không biết, chỉ có những kẻ có quyết tâm hại người mới nghiên cứu những thứ đó mà thôi." Dược sư Phan lắc đầu "Ta là một dược sĩ, chỉ nghĩ cách cứu người."
"Hãy để cô bé ở lại đây, ta cùng ông Quari sẽ tìm cách chữa trị cho cô bé."
Alin nghe vậy sắc mặt cũng tốt hơn, anh ta khom người trịnh trọng nói "Thật sự rất cảm ơn ạ, trăm sự nhờ hai người, có thể những người còn sống trong bộ tộc của tôi đều có triệu chứng thế này."
"Được, ta sẽ cố gắng." Dược sư Phan gật đầu nói.
Ông Quari cũng an ủi "Đừng quá lo lắng, chúng ta sẽ cố gắng xem xét, nếu thực sự không có cách sẽ đi nhờ người khác cùng nhau nghĩ cách, các cậu đừng lo lắng."
"Vâng ạ." Trần Vũ Phong gật đầu đáp lại.
Xem như đã xác định xong tình huống, dược sư Phan liền rời đi chuẩn bị những vật dụng cùng dược liệu cần thiết, sau đó dọn đến căn nhà cao tầng của bọn họ mà ở để tiện nghiên cứu cùng xem xét tình hình của bệnh nhân, ông Quari thấy vậy cũng nói mình sẽ ở lại, sau đó đi đến phòng bên cạnh mà nghỉ ngơi.
Bên trong căn phòng chỉ còn lại Trần Vũ Phong cùng Alin, mà lúc này Baxa đã hoàn toàn tỉnh giấc đang không ngừng quơ quào giữa không trung, trong miệng phát ra những âm thanh chỉ có một từ mà thôi.
"Cậu nghĩ ngơi đi, tôi ở đây chăm sóc cô ấy." Alin nhìn Trần Vũ Phong nói.
"Tôi ở đây với anh một chút." Trần Vũ Phong lắc đầu, sau đó đi lại bên giường, cậu nhẹ nhàng đỡ Baxa dựa lên đầu giường "Chúng ta cần nhờ một nữ nhân trong bộ tộc để giúp cô ấy tắm rửa một chút."
"Được." Alin nhìn cậu rồi ngơ ngác gật đầu, trong lòng anh ta thật sự rất phứt tạp, không biết nên làm thế nào, anh ta thật sự không nghĩ rằng một nhân loại như vậy có thể bất chấp mọi thứ mà hoàn thành nguyện vọng của một linh hồn cưỡng ép ký khế ước với cậu như anh ta.
Đây có lẽ là sự may mắn nhất mà từ trước đến nay anh ta gặp được,.
Cảm ơn thần đã cho tôi gặp được cậu.
Trần Vũ Phong nghe Alin đáp lại liền đứng dậy rời khỏi nhà mà đi vào làng thú nhân, tuy bộ tộc thú nhân rất thân hiện nhưng cậu cũng khá ngại ngùng khi nhờ vỡ những người chưa từng nói chuyện một lần nào, vì vậy cậu dựa theo trí nhớ sau đó đứng trước nhà của Xa.
Cốc, cốc, cốc.
"Ai đấy." Trong nhà vang lên giọng nói quen thuộc.
"Xa, là tôi." Trần Vũ Phong thở phào đáp lại.
Xa mở cửa ra vui vẻ hỏi "Trần Vũ Phong đó à, sao cậu lại đến đây."
"Tôi nghe nòi mọi người mệt mỏi nên về nhà nghỉ ngơi rồi, nên tôi mới không chạy đến quấy rầy."
Trần Vũ Phong nghe anh ta nói cũng mỉm cười đáp lại "Đúng là nghỉ ngơi, nhưng bên trong nhóm có một người bệnh, mà người đó còn là một cô nương."
"Nnên tôi qua đây nhờ anh, không biết anh có thể nhờ bác ở nhà đến giúp đỡ được không, chúng tôi chỉ toàn những thằng con trai mà thôi."
Xa nghe vậy liền bật cười "Thì ra là vậy, không ngờ mỗi lần cậu đi ra ngoài là lại lụm một người về."
"Được rồi cậu về trước đi, trong chút lát tôi sẽ dẫn mẹ của mình đến."
"Được, thật sự cảm ơn gia đình." Trần Vũ Phong gật đầu cảm tạ.
Xa thấy vậy liền xua tay nói "Không có gì mà." Rồi anh ta nhanh chóng chạy vào nhà nói với mẹ mình.
Trần Vũ Phong thấy vậy cũng xoay người trở về nhà.