Phế Vật Triệu Hồi Sư

Chương 191





Con tàu xình xịch chạy càng lúc càng xa, từ trên thuyền đã không thể nhìn thấy đất liền được nữa, nhóm người sau khi nhìn ngắm xung quanh, vô ý hay cố tình liền đi xung quanh con thuyền để kiểm tra độ an toàn, Lan cũng nhanh chóng rào một lớp bảo vệ cho con thuyền, một khi bị tấn công thì anh ta sẽ nhanh chóng thông báo cho mọi người.

Thuyền đánh cá chỉ có duy nhất một chỗ để nghỉ ngơi, vì vậy nhóm người cng4 chỉ có thể trải một tấm khăn mỏng ra sau đó nằm rải rác trên thuyền, còn nơi nghỉ ngơi trong phòng thuyền thì bọn họ để cho ông Adam nghỉ ngơi.

Ông Adam cũng chẳng khách sáo mà đi vào, Trần Vũ Phong cũng đi theo vào, cậu sợ người già như ông không chịu nổi sự lạnh lẽo của biển cả khi về đem, vì vậy sau khi vào trong cậu liền đổi lấy chăn mện trên giường thành chăn mền của bản thân, đem một quả cầu sưởi ấm để bên cạnh ông, lấy ra một cái bàn gấp mini rồi để ấm trà cùng một cái ly lên trên.

Ông Adam đứng trước cửa cũng không ngna8 cản cậu, dù sao được đứa cháu nhỏ hiếu thuận như vậy thật sự rất vui vẻ, đúng là cảm giác của người làm ông đây rồi, cuối đời của ông vậy mà có thể trải nghiệm được sự sung sướng cùng tự hào như thế này.

Trần Vũ Phong sau khi làm xong tất cả liền hài lòng nhìn lại rồi mới đi đến gần ông Adam nói "Ông cứ nghỉ ngơi đi ạ, cháu chuẩn bị thức ăn xong sẽ đưa đến."

"Cháu có lòng rồi." Ông Adam gật đầu cười nói.

"Lá điều mà một người cháu nên làm mà, ông ngủ ngon ạ." Trần Vũ Phong cười nói sau đó đi ra ngoài.

Bên ngoài thuyền mọi người đều đã nhắm mắt nghỉ ngơi, Roma cùng Yuta cũng dựa vào nhau mà ngủ mất, khuôn mặt cả hai đều trắng bệch vì mệt mỏi, Trần Vũ Phong nhìn bọn họ mà cảm thấy đau lòng.

Đại Bạch đã chạy lên mái che của thuyền, nhóm của cậu cũng nằm ở một góc mà nghỉ ngơ, đứa nhỏ Laci thì ngồi một bên giống như đang chờ đợi ai đó, sau khi thấy cậu bước ra hai mắt cậu bé liền sáng rực nhưng nó không nhúc nhích chỉ dùng ánh mắt đầy chờ mong nhìn cậu.

Trần Vũ Phong mỉm cười dịu dàng rồi đi đến gần cậu bé, cậu cũng không muốn khiến một đứa nhỏ buồn tủi.

"Anh, anh..." Thấy cậu ngồi xuống bên cạnh, Laci liền hỏ giọng gọi.

"Sao vậy." Trần Vũ Phong hỏi.

"Anh có thể ôm em một lúc không." Laci thấp thỏm nói, nó thật sự chỉ muốn cậu ôm một chút bởi vì nó cảm thấy cả người cậu toát ra một sự thoải mái đến kỳ lạ.

Trần Vũ Phong bất ngờ với yêu cầu này, nhưng nhìn ánh mắt đầy mong chờ đó cậu lại không có cách nào từ chối cả, cưới cùng liền mỉm cười ôm cậu bé lên rồi để nó ngồi vào lòng cậu.

Laci được cậu ôm vào lòng liền vui vẻ đến híp cả mắt, nó đưa đầu dụi vào lòng cậu sau đó nhắm lại hai mắt, rất nhanh hô hấp liền vững vàng.

Trần Vũ Phong nhìn cậu bé ngủ mà không thể làm gì, cậu cũng không nỡ đánh thức cậu bé, vì vậy chỉ có thể đựa vào vách thuyền rồi nhắm mắt lại, cũng đã nhiều ngày không thể ngủ ngon rồi, cậu phải nghỉ ngơi một chút vậy.

Ranka bên trong buồng lái nhìn hình ảnh ấm áp bên ngoài liền cười vui vẻ, dù chỉ là bán nhân ngư nhưng sức mạnh của bọn họ không phải bình thường, cũng vì vậy đối với quốc vương hoặc tất cả những kẻ tấn công khác bọn họ đều không máy sợ hãi, tuy không thể sóng dưới nước, nhưng mặt nước vẫn là lợi thế đối với họ.

Khi cảm nhận ấn ký trên người cậu anh ta cực kỳ lo lắng, sợ hãi người được thần ưu ái này sẽ đối với bán nhân ngư như hai người sẽ có thái độ khinh thường, nhưng may mắn cậu thật sự rất tốt bụng cũng rất bình dị, đây đúng là một sự may mắn đối với bán nhân ngư bọn họ, bởi vì một khi có yêu cầu trợ giúp của cậu, bọn họ cũng không sợ hãi cậu sẽ lấy họ làm lá chắn thay vì nhân ngư thực sự.

Sóng biển xanh thẫm dập dờn, mặt biển được ánh nắng chiếu vào tạo một cảm giác cực kỳ huyền ảo, sự phản ảnh dưới mặt nước khiến người khác cảm thấy hứng thú, mà đây cũng là khoản thời gian cá đuôi to yêu thích nhô lên mặt nước nhất.

Trần Vũ Phong đang mơ màng ngủ liền thấy cánh tay mình bị lây, cậu nhanh chóng mở mắt ra nhìn, thì ra Laci ngủ trong lòng cậu đã tỉnh dậy khuôn mặt cậu bé gắp gáp mà dùng tay lây nhẹ tay anh.

"Sao vậy."

"Cá đuôi to, cá đuôi to ạ." Laci chỉ vào biển rồi gấp gáp nói, cậu bé vẫn nhớ mình muốn cho cậu nhìn thấy cá đuôi to, vì vậy sau khi ngủ một chút liền đúng giờ tỉnh lại để gọi cậu xem cá.

Trần Vũ Phong nghe vậy liền không khỏi bất đắc dĩ, nhưng cậu cũng không muốn đứa nhỏ thất vọng vì vậy ôm cậu bé lên sau đó nhìn ra ngoài biển.

Đúng lúc khi cậu vừa nhìn ra biển thì mặt biển liền lăn tăn vời sợi sóng nhỏ, ngoài xa cậu có thể nhìn thấy ra nhi26u cái đuôi cực kỳ to đang không ngừng đập nước mà bơi đến gần những con thuyền đang chạy trên biển.

"Đến, nó đến rồi ạ." Laci vui vẻ nhìn cậu.

"Ừ, đuôi thật sự rất to." Trần Vũ Phong cười gật đầu, quả thật tên gọi đã nói lên tất cả.

"Tu tu." Tiếng kêu của những con cá vang lên, bọn chúng nhanh chóng chia nhau ra sau đó đi kế bên những con thuyền đánh cá.

Bốn con cá to đi đến gần thuyền của Trần Vũ Phong, chúng nó nhìn thấy có người ở bên cạnh thuyền đang nhìn thì nhanh chóng bơi lại gần, chúng ve vẩy cái đuôi to lớn của mình, hai mắt to tròn nhìn chằm chằm cậu, trong ánh mắt đều có những giọt nước lăn tăn chọc người triều mến.

Trần Vũ Phong nhìn chúng nó đều cảm thấy ngứa ngáy tay chân, cậu thật sự rất muốn sờ chúng một chút, cho dù da của cá rất nhớp nháp cùng trơn tuột, nhưng ánh mắt đó của chúng thật sự rất đáng yêu.

Cậu tuy không có tâm hồn thiếu nữ nhưng đối với những thứ đáng yêu thì làm sao có thể nhịn nổii đây, nhưng cậu cũng nhớ Laci có nói những đứa nhóc nghịch ngợm này chỉ trệu ghẹo những ngư dân mà thôi chúng chưa bao giờ để người khác sờ mình, trí khôn của chúng thực sự đáng kinh ngạc cho dù có đi lại gần thuyền đánjh cá cũng không sợ hãi.

"Ha ha, chúng thật xảo quyệt."

Trong lúc cậu đang suy nghĩ thì một giọng nói lớn vang lên, thì ra một bác nhân ngư dùng thức ăn để được sờ bọn chúng nhân sau khi chúng ngậm lấy thức ăn liền giả vờ ngoan ngoãn để bác ấy sờ, nhưng khi bàn tay bác ấy sắp đụng được vào nó thì nó liền hụp đầu xuống biển một cách nhanh chóng, chuyện này khiết bác ngư dân thất vọng nhưng cũng cực kỳ vui vẻ.

Cá đuôi to sau khi cảm nhận bác ngư dân không còn ý định sờ nó nữa thì nó liền ngôi lên tiếp tục vui vẻ mà nhìn bác ấy.

Trần Vũ Phong nhìn thất vậy cũng cảm thấy thích thú, cậu thật sự muốn thử xem sao, nhưng trong người cậu lại không có cá nhỏ để dụ chúng nó, thở dài một tiếng cậu đành tiếc nuối mà từ bỏ, nhưng mong muốn được sờ chúng không giảm, thế là cậu đưa tay ra, trước ánh mắt kinh ngạc của Laci mà từ từ chậm rãi đưa đến trước mặt cá đuôi to.